[Thập Niên 80] Sủng Hôn Tiểu Kiều Thê
Chọc Ghẹo (2)
Châu Thị
2024-08-27 10:10:07
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lục Bắc Đình nhíu chặt mày, một quan quân là bộ đội đặc chủng cũng không thể xử lý được cái vòng tay này, chuyện này khiến cho anh cảm thấy vô cùng thất bại.
“Chiếc vòng này là em lấy từ đâu ra, nếu như không có giá trị mà em cũng không muốn đeo nữa thì anh sẽ đập vỡ nó là được.”
Đồng Giai nghe lời này xong thì ngẩn ra, nguyên bản cô cho rằng đây là chiếc vòng tay của nguyên chủ, nghe Lục Bắc Đình nói vậy, tức là anh chưa từng thấy qua.
“Lúc trước khi đi, em nghe người ta nói đây là thứ tốt.”
Chính cô là bởi vì chiếc vòng này mới đến được đây, nếu như hủy chiếc vòng này thì cô có phải quay lại âm phủ không.
Đồng Giai cảm thấy vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại, cũng không muốn quay lại tiếp tục làm quỷ.
“Vậy em cứ đeo đi, chờ lúc anh về, anh sẽ nghĩ cách.”
Lục Bắc Đình vừa nói vừa mở hộp cơm ra cho Đồng Giai, mùi thơm của đồ ăn tỏa ra, lúc này Đồng Giai mới nhận ra là bản thân đói bụng.
“Đói bung không? Mau ăn nhân lúc nó còn nóng đi, anh bảo phòng bếp làm cho em ít thịt gà kho tàu, nấm hương xào rau, còn có cả khoai tây.”
“Em không ăn hết nhiều như vậy.”
Một hộp cơm đầy, lại thêm một hộp thức ăn đầy, còn bị nén qua, cho dù Đồng Giai có đói thì cũng không thể ăn hết được nhiều như vậy.
“Em ăn trước đi, nếu ăn không hết thì anh ăn.”
Nếu anh nói như vậy thì Đồng Giai cũng không còn từ chối, hơn nữa cô thực sự đói bụng.
Lục Bắc Bình ngồi ở một bên nhìn vợ mình ăn cơm, càng nhìn càng thấy sao vợ mình lại đẹp đến như vậy!
Mái tóc đen nhánh, lông mày lá liễu như dùng bút than vẽ nên, lông mi đen lại dài, ở phần đuôi còn hơi hất lên, nhìn rất giống một chiếc quạt nhỏ khiến lòng anh thật sự phát ngứa!
Mũi của cô đẹp và rất thanh tú, còn có môi của cô vừa nhỏ lại vừa đỏ thắm, ăn cái gì mà có thể đẹp đến như vậy.
Anh vẫn luôn biết là vợ mình đẹp nhưng mà không nghĩ đến khi nhìn kỹ vợ anh lại đẹp đến như vậy, càng nhìn anh càng cảm thấy nên cất vợ cho riêng mình.
Vợ mình xinh đẹp như vậy, nếu không để cô ở trước mặt thì làm sao anh có thể yên tâm được, hai người cách xa nhau nửa năm, Lục Bắc Bình liền cảm thấy lòng mình quá rộng lượng.
Anh chuẩn bị tối nay sẽ đi đến nhà Lý Tùng Đào ăn cơm rồi nhờ chị dâu khuyên nhủ Đồng Giai, mặc kệ như thế nào, nhất định lần này cô phải ở lại mới được.
Tuy rằng Đồng Giai đói nhưng mà cũng ăn không nhiều, mấy miếng thịt gà và rau xanh thì ăn hết, không ăn nhiều khoai tây, cũng ăn ít cơm, một cái hộp hình chữ nhật mới mất đi một hình tam giác nhỏ.
“Em ăn như vậy rồi buổi chiều đói bụng thì phải làm sao?”
Lục Bắc Đình nhăn mày, một ngày bộ đội chỉ ăn ba bữa cơm, cũng không ăn những cái khác, mà trước đó Đồng Giai đến đây anh cũng chưa mua một chút đồ ăn vặt hoặc hoa quả gì đó.
“Em no rồi, sẽ không đói, không phải tối nay sẽ có cơm tối sao.”
“Ừ, anh quên nói cho em, tiểu đoàn trưởng Lý mời chúng ta đến nhà họ ăn cơm tối, còn có cả mấy nhà khác, nói muốn hội tụ cùng chúng ta, buổi tối anh trở về sẽ dẫn em qua đó, nhà bọn họ ở tầng một.
Đồng Giai gật gật đầu, mặc kệ là chỗ nào, việc kết thân là vô cùng quan trọng, nêu như cô muốn ở lại đây thì tất nhiên phải có mối quan hệ tốt với nhà mấy chiến hữu của Lục Bắc Đình.
Không cần phải nói về mối quan hệ của nguyên chủ với mấy người ở trong này, tới bộ đội thăm người thân rồi ly hôn, ngoại trừ để cho mọi người bàn tán câu chuyện này thì cũng không có liên quan gì đến mấy gia đình quân nhân, mà nữ chính trong tiểu thuyết cũng chính là vợ Lục Bắc Đình sau này, làm rất tốt về phương diện này.
“Đến nhà người ta làm khách không thể đi tay không đến, chúng ta có nên mang theo thứ gì không?” Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.
Lục Bắc Đình nhíu chặt mày, một quan quân là bộ đội đặc chủng cũng không thể xử lý được cái vòng tay này, chuyện này khiến cho anh cảm thấy vô cùng thất bại.
“Chiếc vòng này là em lấy từ đâu ra, nếu như không có giá trị mà em cũng không muốn đeo nữa thì anh sẽ đập vỡ nó là được.”
Đồng Giai nghe lời này xong thì ngẩn ra, nguyên bản cô cho rằng đây là chiếc vòng tay của nguyên chủ, nghe Lục Bắc Đình nói vậy, tức là anh chưa từng thấy qua.
“Lúc trước khi đi, em nghe người ta nói đây là thứ tốt.”
Chính cô là bởi vì chiếc vòng này mới đến được đây, nếu như hủy chiếc vòng này thì cô có phải quay lại âm phủ không.
Đồng Giai cảm thấy vô cùng hài lòng với cuộc sống hiện tại, cũng không muốn quay lại tiếp tục làm quỷ.
“Vậy em cứ đeo đi, chờ lúc anh về, anh sẽ nghĩ cách.”
Lục Bắc Đình vừa nói vừa mở hộp cơm ra cho Đồng Giai, mùi thơm của đồ ăn tỏa ra, lúc này Đồng Giai mới nhận ra là bản thân đói bụng.
“Đói bung không? Mau ăn nhân lúc nó còn nóng đi, anh bảo phòng bếp làm cho em ít thịt gà kho tàu, nấm hương xào rau, còn có cả khoai tây.”
“Em không ăn hết nhiều như vậy.”
Một hộp cơm đầy, lại thêm một hộp thức ăn đầy, còn bị nén qua, cho dù Đồng Giai có đói thì cũng không thể ăn hết được nhiều như vậy.
“Em ăn trước đi, nếu ăn không hết thì anh ăn.”
Nếu anh nói như vậy thì Đồng Giai cũng không còn từ chối, hơn nữa cô thực sự đói bụng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Bắc Bình ngồi ở một bên nhìn vợ mình ăn cơm, càng nhìn càng thấy sao vợ mình lại đẹp đến như vậy!
Mái tóc đen nhánh, lông mày lá liễu như dùng bút than vẽ nên, lông mi đen lại dài, ở phần đuôi còn hơi hất lên, nhìn rất giống một chiếc quạt nhỏ khiến lòng anh thật sự phát ngứa!
Mũi của cô đẹp và rất thanh tú, còn có môi của cô vừa nhỏ lại vừa đỏ thắm, ăn cái gì mà có thể đẹp đến như vậy.
Anh vẫn luôn biết là vợ mình đẹp nhưng mà không nghĩ đến khi nhìn kỹ vợ anh lại đẹp đến như vậy, càng nhìn anh càng cảm thấy nên cất vợ cho riêng mình.
Vợ mình xinh đẹp như vậy, nếu không để cô ở trước mặt thì làm sao anh có thể yên tâm được, hai người cách xa nhau nửa năm, Lục Bắc Bình liền cảm thấy lòng mình quá rộng lượng.
Anh chuẩn bị tối nay sẽ đi đến nhà Lý Tùng Đào ăn cơm rồi nhờ chị dâu khuyên nhủ Đồng Giai, mặc kệ như thế nào, nhất định lần này cô phải ở lại mới được.
Tuy rằng Đồng Giai đói nhưng mà cũng ăn không nhiều, mấy miếng thịt gà và rau xanh thì ăn hết, không ăn nhiều khoai tây, cũng ăn ít cơm, một cái hộp hình chữ nhật mới mất đi một hình tam giác nhỏ.
“Em ăn như vậy rồi buổi chiều đói bụng thì phải làm sao?”
Lục Bắc Đình nhăn mày, một ngày bộ đội chỉ ăn ba bữa cơm, cũng không ăn những cái khác, mà trước đó Đồng Giai đến đây anh cũng chưa mua một chút đồ ăn vặt hoặc hoa quả gì đó.
“Em no rồi, sẽ không đói, không phải tối nay sẽ có cơm tối sao.”
“Ừ, anh quên nói cho em, tiểu đoàn trưởng Lý mời chúng ta đến nhà họ ăn cơm tối, còn có cả mấy nhà khác, nói muốn hội tụ cùng chúng ta, buổi tối anh trở về sẽ dẫn em qua đó, nhà bọn họ ở tầng một.
Đồng Giai gật gật đầu, mặc kệ là chỗ nào, việc kết thân là vô cùng quan trọng, nêu như cô muốn ở lại đây thì tất nhiên phải có mối quan hệ tốt với nhà mấy chiến hữu của Lục Bắc Đình.
Không cần phải nói về mối quan hệ của nguyên chủ với mấy người ở trong này, tới bộ đội thăm người thân rồi ly hôn, ngoại trừ để cho mọi người bàn tán câu chuyện này thì cũng không có liên quan gì đến mấy gia đình quân nhân, mà nữ chính trong tiểu thuyết cũng chính là vợ Lục Bắc Đình sau này, làm rất tốt về phương diện này.
“Đến nhà người ta làm khách không thể đi tay không đến, chúng ta có nên mang theo thứ gì không?” Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro