[Thập Niên 80] Sủng Hôn Tiểu Kiều Thê
Nhân quả
Châu Thị
2024-08-27 10:10:07
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đồng Giai ở thành Phong Đô chờ để đầu thai, bởi vì tuổi thọ ở dương thế của cô vẫn chưa hết, cho nên dù thế nào cũng phải chờ đến khi hết tuổi thọ thì mới có thể tiến vào luân hồi tiếp theo được.
“Tiểu thuyết bây giờ thật đúng là một ngàn bộ như một, chẳng có gì mới mẻ cả.”
Đồng Giai nằm dài trên bàn bất đắc dĩ mà cảm thán, mỗi ngày cô đều ăn không ngồi rồi chỉ có thể đọc tiểu thuyết giết thời gian, thời gian gần đây nhàm chán, tùy tiện chọn một bộ ‘Quân Trưởng Sủng Tiểu Kiều Thê’ lật xem, bị nữ chính nữ phụ trong sách dâng trào cảm xúc(*), liếc mắt một cái đọc mười dòng(**), sau khi xem xong lại càng buồn bực.
(*) Từ gốc là Ngoại tiêu lý nộn (外焦里嫩): 1. Bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm mại (nấu nướng) | 2. Gặp một việc rất ngạc nhiên, rất kinh ngạc, dâng trào cảm xúc.
(**) 十目一行: Nhất mục thập hành, một câu thành ngữ Trung Quốc, hình dung tốc độ đọc sách rất nhanh.
“Không thú vị thì cũng đừng xem nữa, tôi thấy cửa hàng của Nhiếp Thập Nương đang thông báo tuyển dụng người bán hàng đó, dù sao cô cũng đang nhàn rỗi, nếu không thì cứ đi ứng tuyển xem sao.”
Cuộc sống ở dưới Âm Phủ cũng không thua kém gì dương thế, thành Phong Đô nằm ở nơi bốn phía thông suốt, thương nghiệp cực kỳ phồn hoa.
Nhiếp Thập Nương là một nữ quỷ đã chết hơn ba trăm năm, cô ấy từ bỏ đầu thai mở một cửa tiệm trang sức ở thành Phong Đô, buôn bán rất là thịnh vượng, nhân viên cửa hàng trước đó cô ấy thuê đã sắp phải đi đầu thai, cho nên muốn thông báo tuyển dụng một nhân viên cửa hàng mới.
Đồng Giai suy nghĩ, cảm thấy dù sao bản thân cũng đang nhàn rỗi, đến chỗ Nhiếp Thập Nương xem như thế nào cũng không tệ.
“Cô muốn tới làm cũng được, ta thấy cô rất thông minh, ứng phó đối đáp vài câu với khách hẳn là không có vấn đề gì.”
Nhiếp Thập Nương có vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, mắt phượng môi anh đào, dáng người trước lồi sau vểnh cực kỳ nóng bỏng, nghe nói cô ấy từng có cơ hội làm người phụ nữ của Diêm Vương, nhưng lúc còn sống cô ấy từng bị một người đàn ông tổn thương quá sâu, không còn muốn tin tưởng bất cứ người đàn ông nào nữa, trực tiếp khéo léo từ chổi.
Nếu Nhiếp Thập Nương đã đồng ý, Đồng Giai cũng trực tiếp nhận việc, đúng lúc Tiểu Ngư còn hai ngày nữa là đến giờ đi đầu thai, cô ấy vẫn có thời gian huấn luyện cho Đồng Giai trước khi rời vị trí làm.
“Tất cả mặt hàng trong tiệm chúng ta đều được yết giá rõ ràng không lừa già dối trẻ, công việc của cô chính là lúc khách tới có thắc mắc gì thì giải đáp cho khách hàng, công việc này nói nghe thì dễ nhưng muốn làm tốt thì không dễ chút nào, đầu tiên cô phải làm cho khách hàng vui vẻ thì khách hàng mới có thể bỏ tiền ra mua hàng, cho nên cô phải học được cách quan sát mỗi một vị khách, trong thời gian nhanh nhất hiểu biết khách hàng yêu thích gì.”
Học hai ngày Đồng Giai cũng dần dần lên tay, vì để cảm ơn Tiểu Ngư, Đồng Giai cố ý đến bên cầu Nại Hà tiễn Tiểu Ngư một đoạn đường.
“Cảm ơn cô, tuy rằng chúng ta chỉ quen biết hai ngày, nhưng thật ra rất có duyên phận.”
Nói xong, Tiểu Ngư cúi đầu gỡ chiếc vòng tay ngọc bích trên cổ tay xuống, đặt vào trong tay Đồng Giai.
“Cái này tặng lại cho cô đấy, tôi vẫn luôn mang nó từ khi còn nhỏ, người trong nhà nói đây là một món đồ cũ rất có tuổi, chất ngọc khá tốt, có lẽ cũng đáng chút tiền.”
Toàn thân vòng ngọc đều là xanh biếc, tản ra ánh sáng xanh nhè nhẹ, Đồng Giai là một người không biết nhìn hàng cũng có thể biết được đây là một món đồ tốt, tất nhiên là không chịu nhận.
“Chị Tiểu Ngư, món đồ này thật sự quá quý trọng, tôi không thể nhận.”
Đồng Giai ở thành Phong Đô chờ để đầu thai, bởi vì tuổi thọ ở dương thế của cô vẫn chưa hết, cho nên dù thế nào cũng phải chờ đến khi hết tuổi thọ thì mới có thể tiến vào luân hồi tiếp theo được.
“Tiểu thuyết bây giờ thật đúng là một ngàn bộ như một, chẳng có gì mới mẻ cả.”
Đồng Giai nằm dài trên bàn bất đắc dĩ mà cảm thán, mỗi ngày cô đều ăn không ngồi rồi chỉ có thể đọc tiểu thuyết giết thời gian, thời gian gần đây nhàm chán, tùy tiện chọn một bộ ‘Quân Trưởng Sủng Tiểu Kiều Thê’ lật xem, bị nữ chính nữ phụ trong sách dâng trào cảm xúc(*), liếc mắt một cái đọc mười dòng(**), sau khi xem xong lại càng buồn bực.
(*) Từ gốc là Ngoại tiêu lý nộn (外焦里嫩): 1. Bên ngoài vàng giòn, bên trong mềm mại (nấu nướng) | 2. Gặp một việc rất ngạc nhiên, rất kinh ngạc, dâng trào cảm xúc.
(**) 十目一行: Nhất mục thập hành, một câu thành ngữ Trung Quốc, hình dung tốc độ đọc sách rất nhanh.
“Không thú vị thì cũng đừng xem nữa, tôi thấy cửa hàng của Nhiếp Thập Nương đang thông báo tuyển dụng người bán hàng đó, dù sao cô cũng đang nhàn rỗi, nếu không thì cứ đi ứng tuyển xem sao.”
Cuộc sống ở dưới Âm Phủ cũng không thua kém gì dương thế, thành Phong Đô nằm ở nơi bốn phía thông suốt, thương nghiệp cực kỳ phồn hoa.
Nhiếp Thập Nương là một nữ quỷ đã chết hơn ba trăm năm, cô ấy từ bỏ đầu thai mở một cửa tiệm trang sức ở thành Phong Đô, buôn bán rất là thịnh vượng, nhân viên cửa hàng trước đó cô ấy thuê đã sắp phải đi đầu thai, cho nên muốn thông báo tuyển dụng một nhân viên cửa hàng mới.
Đồng Giai suy nghĩ, cảm thấy dù sao bản thân cũng đang nhàn rỗi, đến chỗ Nhiếp Thập Nương xem như thế nào cũng không tệ.
“Cô muốn tới làm cũng được, ta thấy cô rất thông minh, ứng phó đối đáp vài câu với khách hẳn là không có vấn đề gì.”
Nhiếp Thập Nương có vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, mắt phượng môi anh đào, dáng người trước lồi sau vểnh cực kỳ nóng bỏng, nghe nói cô ấy từng có cơ hội làm người phụ nữ của Diêm Vương, nhưng lúc còn sống cô ấy từng bị một người đàn ông tổn thương quá sâu, không còn muốn tin tưởng bất cứ người đàn ông nào nữa, trực tiếp khéo léo từ chổi.
Nếu Nhiếp Thập Nương đã đồng ý, Đồng Giai cũng trực tiếp nhận việc, đúng lúc Tiểu Ngư còn hai ngày nữa là đến giờ đi đầu thai, cô ấy vẫn có thời gian huấn luyện cho Đồng Giai trước khi rời vị trí làm.
“Tất cả mặt hàng trong tiệm chúng ta đều được yết giá rõ ràng không lừa già dối trẻ, công việc của cô chính là lúc khách tới có thắc mắc gì thì giải đáp cho khách hàng, công việc này nói nghe thì dễ nhưng muốn làm tốt thì không dễ chút nào, đầu tiên cô phải làm cho khách hàng vui vẻ thì khách hàng mới có thể bỏ tiền ra mua hàng, cho nên cô phải học được cách quan sát mỗi một vị khách, trong thời gian nhanh nhất hiểu biết khách hàng yêu thích gì.”
Học hai ngày Đồng Giai cũng dần dần lên tay, vì để cảm ơn Tiểu Ngư, Đồng Giai cố ý đến bên cầu Nại Hà tiễn Tiểu Ngư một đoạn đường.
“Cảm ơn cô, tuy rằng chúng ta chỉ quen biết hai ngày, nhưng thật ra rất có duyên phận.”
Nói xong, Tiểu Ngư cúi đầu gỡ chiếc vòng tay ngọc bích trên cổ tay xuống, đặt vào trong tay Đồng Giai.
“Cái này tặng lại cho cô đấy, tôi vẫn luôn mang nó từ khi còn nhỏ, người trong nhà nói đây là một món đồ cũ rất có tuổi, chất ngọc khá tốt, có lẽ cũng đáng chút tiền.”
Toàn thân vòng ngọc đều là xanh biếc, tản ra ánh sáng xanh nhè nhẹ, Đồng Giai là một người không biết nhìn hàng cũng có thể biết được đây là một món đồ tốt, tất nhiên là không chịu nhận.
“Chị Tiểu Ngư, món đồ này thật sự quá quý trọng, tôi không thể nhận.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro