[Thập Niên 80] Sủng Hôn Tiểu Kiều Thê
Phản Kháng Thất...
Châu Thị
2024-08-27 10:10:07
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vào những năm 80, nghìn tệ là một danh từ hiếm lạ, nhà ai có khoảng một vạn tệ tiết kiệm thì đều sẽ được đăng báo, cho nên hiện tại Đồng Giai cũng không có áp lực gì về mặt kinh tế.
Không cần mua nhà, cơm áo không lo, còn có người chồng là nam chính trong tiểu thuyết, nếu như đời này không làm ra chuyện tày đình thì cũng sẽ không bỏ đói chết cô.
“Được, vậy em cứ suy nghĩ.”
Lục Bắc Đình cúi đầu hôn lên trán Đồng Giai một cái, sau khi anh uống rượu xong thì anh nói bên tai Đồng Giai với giọng càng trầm thấp hơn: “Cho dù cả đời em không muốn đi làm cũng được, anh nuôi em.”
Một làn hơi nóng phả thẳng vào tai của Đồng Giai, cô bị ngứa, sau đó cười trốn sang bên cạnh, Lục Bắc Đình duỗi tay đè chặt cái gáy của cô lại, không cho cô rời đi, nụ hôn mang theo mùi rượu như vậy cứ thể nóng rực đè xuống.
“Ai nha, anh đừng, mùi rượu đầy người, thật khó chịu.”
Đồng Giai đánh vào ngực rồi đẩy anh ra, Lục Bắc Đình đè trán của mình lên trán cô, đôi mặt lộng lẫy, trong ánh mắt chỉ có hình ảnh của Đồng Giai, nụ cười nhẹ nhàng mang theo sự phóng khoáng, phong lưu không thể diễn tả, vô cùng đẹp trai.
Đồng Giai không nhịn được mà cảm thán trong lòng, không chỉ có đầu óc của nguyên chủ có vấn đề mà năng lực thẩm mỹ cũng rất có vấn đề, vậy mà không cần loại trai đẹp cực phẩm như vậy, lại còn muốn ở cùng người khác, rốt cuộc là cô ta nghĩ như thế nào vậy.
“Được, anh đi tắm, bảo đảm sẽ tẩy rửa sạch sẽ toàn thân.”
Đồng Giai lại đỏ mặt.
Lúc Đồng Giai tắm rửa xong đi từ nhà vệ sinh về phòng ngủ thì Lục Bắc Đình đã chờ sẵn cở trên giường.
Cô không chú ý đến ánh mắt nhìn chằm chằm của Lục Bắc Đình giành cho cô mà thong thả ung dung lau tóc.
Tóc của cô đen óng, lại rất dày, Đồng Giai cũng không biết là do đầu tóc của nguyên chủ như vậy từ ban đầu hay là do suối nước nóng kia.
Cô suy nghĩ miên man trong đầu, cũng không có chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, khi nghiêng đầu lau tóc thì lộ ra xương quai xanh tinh xảo, còn có vòng eo một vòng tay cũng có thể ôm trọn lộ ra khi cô giơ tay lên, Lục Bắc Đình nhìn chiếc bụng bình thản thì không nhịn được mà sức nóng lại hừng hực thiêu đốt một lần nữa.
Chờ mãi không thấy Đồng Giai lên giường, anh dứt khoát đi xuống trực tiếp bế Đồng Giai lên, vợ ở trong ngực giống như làn sữa tươi mát, tản ra hương thơm nồng đậm khiến anh nhịn không được mà cúi đầu xuống nhấm nháp.
Từ trước đến nay chưa từng có loại cảm giác này, anh còn nhớ lần khi bọn họ vừa mới kết hôn kia, tuy rằng vợ rất đẹp nhưng không giống như bây giờ, chỗ nào cũng làm anh say mê, cảm xúc trơn trượt mềm mại làm anh giống như một cậu nhóc không biết khắc chế, đêm nay, có vẻ như Lục Bắc Đình rong chơi ở trong một biển hoa bắt mắt, mãi đến nửa đêm, anh mới ôm lấy Đồng Giai mệt mỏi không nói nên lời đi ngủ.
Đồng Giai lại đi đến trong u cốc một lần nữa, lúc này cô đã biết bản thân mình không phải năm mơ, cho nên cô vẫn luôn cố gắng duy trì ý thức thanh tỉnh.
Cô trần trụi đạp lên nền cỏ mềm xốp, trên nền đất có các cánh hoa đủ loại màu sắc, giống như là một chiếc thảm làm từ các cánh hoa.
Cô lại đi đến bên cạnh suối nước nóng một lần nữa nhưng mà cô không có đi xuống suối nước nóng mà lại tiếp tục đi vào sâu bên trong.
Không biết đã đi được bao lâu, đột nhiên toàn bộ không gian sáng chói lên, hóa ra là cô đã xuyên qua cánh rừng bên kia, trước mắt xuất hiện một chiếc hồ rất lớn, xanh biếc lẳng lặng chờ đợi.
Đồng Giai đi xung quanh hồ, bên bờ có không ít cây ăn quả, quả táo, quả quýt, quả chuối, kiwi, thậm chí còn có cả cây dừa.
Vào những năm 80, nghìn tệ là một danh từ hiếm lạ, nhà ai có khoảng một vạn tệ tiết kiệm thì đều sẽ được đăng báo, cho nên hiện tại Đồng Giai cũng không có áp lực gì về mặt kinh tế.
Không cần mua nhà, cơm áo không lo, còn có người chồng là nam chính trong tiểu thuyết, nếu như đời này không làm ra chuyện tày đình thì cũng sẽ không bỏ đói chết cô.
“Được, vậy em cứ suy nghĩ.”
Lục Bắc Đình cúi đầu hôn lên trán Đồng Giai một cái, sau khi anh uống rượu xong thì anh nói bên tai Đồng Giai với giọng càng trầm thấp hơn: “Cho dù cả đời em không muốn đi làm cũng được, anh nuôi em.”
Một làn hơi nóng phả thẳng vào tai của Đồng Giai, cô bị ngứa, sau đó cười trốn sang bên cạnh, Lục Bắc Đình duỗi tay đè chặt cái gáy của cô lại, không cho cô rời đi, nụ hôn mang theo mùi rượu như vậy cứ thể nóng rực đè xuống.
“Ai nha, anh đừng, mùi rượu đầy người, thật khó chịu.”
Đồng Giai đánh vào ngực rồi đẩy anh ra, Lục Bắc Đình đè trán của mình lên trán cô, đôi mặt lộng lẫy, trong ánh mắt chỉ có hình ảnh của Đồng Giai, nụ cười nhẹ nhàng mang theo sự phóng khoáng, phong lưu không thể diễn tả, vô cùng đẹp trai.
Đồng Giai không nhịn được mà cảm thán trong lòng, không chỉ có đầu óc của nguyên chủ có vấn đề mà năng lực thẩm mỹ cũng rất có vấn đề, vậy mà không cần loại trai đẹp cực phẩm như vậy, lại còn muốn ở cùng người khác, rốt cuộc là cô ta nghĩ như thế nào vậy.
“Được, anh đi tắm, bảo đảm sẽ tẩy rửa sạch sẽ toàn thân.”
Đồng Giai lại đỏ mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc Đồng Giai tắm rửa xong đi từ nhà vệ sinh về phòng ngủ thì Lục Bắc Đình đã chờ sẵn cở trên giường.
Cô không chú ý đến ánh mắt nhìn chằm chằm của Lục Bắc Đình giành cho cô mà thong thả ung dung lau tóc.
Tóc của cô đen óng, lại rất dày, Đồng Giai cũng không biết là do đầu tóc của nguyên chủ như vậy từ ban đầu hay là do suối nước nóng kia.
Cô suy nghĩ miên man trong đầu, cũng không có chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, khi nghiêng đầu lau tóc thì lộ ra xương quai xanh tinh xảo, còn có vòng eo một vòng tay cũng có thể ôm trọn lộ ra khi cô giơ tay lên, Lục Bắc Đình nhìn chiếc bụng bình thản thì không nhịn được mà sức nóng lại hừng hực thiêu đốt một lần nữa.
Chờ mãi không thấy Đồng Giai lên giường, anh dứt khoát đi xuống trực tiếp bế Đồng Giai lên, vợ ở trong ngực giống như làn sữa tươi mát, tản ra hương thơm nồng đậm khiến anh nhịn không được mà cúi đầu xuống nhấm nháp.
Từ trước đến nay chưa từng có loại cảm giác này, anh còn nhớ lần khi bọn họ vừa mới kết hôn kia, tuy rằng vợ rất đẹp nhưng không giống như bây giờ, chỗ nào cũng làm anh say mê, cảm xúc trơn trượt mềm mại làm anh giống như một cậu nhóc không biết khắc chế, đêm nay, có vẻ như Lục Bắc Đình rong chơi ở trong một biển hoa bắt mắt, mãi đến nửa đêm, anh mới ôm lấy Đồng Giai mệt mỏi không nói nên lời đi ngủ.
Đồng Giai lại đi đến trong u cốc một lần nữa, lúc này cô đã biết bản thân mình không phải năm mơ, cho nên cô vẫn luôn cố gắng duy trì ý thức thanh tỉnh.
Cô trần trụi đạp lên nền cỏ mềm xốp, trên nền đất có các cánh hoa đủ loại màu sắc, giống như là một chiếc thảm làm từ các cánh hoa.
Cô lại đi đến bên cạnh suối nước nóng một lần nữa nhưng mà cô không có đi xuống suối nước nóng mà lại tiếp tục đi vào sâu bên trong.
Không biết đã đi được bao lâu, đột nhiên toàn bộ không gian sáng chói lên, hóa ra là cô đã xuyên qua cánh rừng bên kia, trước mắt xuất hiện một chiếc hồ rất lớn, xanh biếc lẳng lặng chờ đợi.
Đồng Giai đi xung quanh hồ, bên bờ có không ít cây ăn quả, quả táo, quả quýt, quả chuối, kiwi, thậm chí còn có cả cây dừa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro