[Thập Niên 80] Sủng Hôn Tiểu Kiều Thê
Tính Khí Cũng Q...
Châu Thị
2024-08-27 10:10:07
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô ấy còn cười cười nói với Đồng Giai: “Tiểu đoàn trưởng Lục là người tốt, cậu ấy là người lãnh đạo trẻ nhất, tiền đồ sau này sẽ rất rộng mở, chị thấy rằng mặc dù bề ngoài cậu ấy lạnh lùng nhưng mà trong lòng lại rất ấm áp, chắc chắn sẽ chăm sóc em tốt, hiện tại hai đứa mới gọi là tân hôn, cảm tình vẫn cần vun đắp, chuyện em nguyện ý ở lại tòng quân khiến cho tiểu đoàn trưởng Lục vô cùng cao hứng.”
Đồng Giai “ừ” một tiếng, sau một hai ngày ở chung, đúng thật Lục Bắc Đình không có chuyện xấu, ngoại trừ phương diện vợ chồng sinh hoạt ra thì không có bất cứ yêu cầu nào với vợ.
Anh không cần cô nấu cơm, cũng có thể không cần làm việc nhà, không cần cô xử lý tốt quan hệ với mọi người xung quanh, cô không muốn đi làm cũng được.
Ở anh, anh có thể là một mảnh trời xanh cho vợ, che mưa che gió, Đồng Giai rất thưởng thức những người đàn ông như vậy, rất có ý thức trách nhiệm.
Quay trở lại khu nhà, cô gặp Trương Á Linh đang đưa con đi nhà trẻ về.
“Hai người đi mua đồ ăn sao, tôi thấy cảm thấy không muốn làm bữa trưa cho nên sẽ trực tiếp để Cường Tử ăn trong nhà ăn, còn tôi sẽ ăn tạm mì sợi ở nhà, đến buổi tối Tiểu Bảo về thì sẽ xào rau.”
“Đây là cô có con rồi liền không cần chồng.”
Đó là đương nhiên, con cái là tôi tự sinh ra, chắc chắn tôi sẽ thương con của mình hơn.”
Từ lời nói của cô ấy có thể nhìn ra được Trương Á Linh là một người sảng khoái, căn bản không phải là người quanh co lòng vòng.
Nhà của Trương Á Linh là ở tầng hai, cô ấy cùng Đồng Giai đi lên lầu, Đồng Giai chia nửa số chuối mua được cho cô ấy.
“Ai nha, cô vừa mới mua, cứ mang về nhà ăn đi.”
“Cô cứ cầm đi, nó cũng không đáng giá, nếu chuối để quá hai ngày thì sẽ bị hỏng.”
“Như vậy, vậy thì cảm ơn cô, lúc nào rảnh thì có thể đến nhà của tôi chơi, ngày thường tôi đều ở nhà một mình, thực sự rất nhàm chán.”
Hai người nói chuyện khách sáo vài câu liền tạm biệt, Đồng Giai về nhà ngồi xuống, Lục Bắc Đình đã mang cơm sáng quay trở lại.
Cháo trắng, khoai lang luộc, trứng gà luộc, còn có một ít củ cải dưa muối.
“Không phải em muốn lên thành phố mua ít đồ sao, anh vừa xin nghỉ rồi, buổi chiều chúng ta sẽ đi.”
Đồng Giai cười gật đầu, anh để lời nói của cô ở trong lòng, sức mạnh chấp hành lại còn lớn như vậy, Đồng Giai vô cùng hài lòng.
“Cứ như vậy thôi sao, em không cảm ơn anh hả?”
“Cảm ơn anh, buổi chiều em sẽ mua vé về nhà, vậy thì không cần anh phải xin nghỉ bồi em đi ra ngoài mua đồ.”
Lục Bắc Đình nghe xong lời này thì sắc mặt liền trầm xuống, anh nhìn Đồng Giai một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài nói: “Sau này chúng ta đừng để cập đến chuyện này, cứ ở đây sinh sống thật tốt được không?”
Đồng Giai uống một ngụm cháo, căn bản không quan tâm đến Lục Bắc Đình đang áp suất thấp, cố ý làm ra vẻ nói: “Vậy phải xem anh có tốt với em hay không, nếu như anh không đối xử tốt với em thì tại sao em phải ở lại.”
Lục Bắc Đình nhăn mày thành chữ “xuyên”: “Anh đối với em còn chưa đủ tốt sao, em muốn anh mổ ra lấy lòng cho em xem không.”
Đồng Giai buông đũa xuống, trừng mắt nhìn Lục Bắc Đình một cái, tức giận nói: “Em ăn không vô, chỉ là em nói một câu cho vui mà thôi, vậy mà anh liền tức giận với em.”
Thấy vợ như vậy thì Lục Bắc Đình hít sâu một hơi, vậy mà không có tức giận, ngược lại anh đứng dậy ôm lấy Đồng Giai, bắt đầu ăn nói nhỏ nhẹ: “Được, là anh sai, anh không nên tiêu cực như vậy.”
Lúc này Đồng Giai mới cố gắng “tha thứ” cho anh.
Đây là cô cố ý gây sự với Lục Bắc Đình, để xem điểm mấu chốt của anh đối với cô là ở mức nào, trước mắt xem ra, phạm vi này rất lớn, phỏng chừng chỉ có loại sự việc như gian dối mới có thể khiến anh thực sự tức giận.
Cô ấy còn cười cười nói với Đồng Giai: “Tiểu đoàn trưởng Lục là người tốt, cậu ấy là người lãnh đạo trẻ nhất, tiền đồ sau này sẽ rất rộng mở, chị thấy rằng mặc dù bề ngoài cậu ấy lạnh lùng nhưng mà trong lòng lại rất ấm áp, chắc chắn sẽ chăm sóc em tốt, hiện tại hai đứa mới gọi là tân hôn, cảm tình vẫn cần vun đắp, chuyện em nguyện ý ở lại tòng quân khiến cho tiểu đoàn trưởng Lục vô cùng cao hứng.”
Đồng Giai “ừ” một tiếng, sau một hai ngày ở chung, đúng thật Lục Bắc Đình không có chuyện xấu, ngoại trừ phương diện vợ chồng sinh hoạt ra thì không có bất cứ yêu cầu nào với vợ.
Anh không cần cô nấu cơm, cũng có thể không cần làm việc nhà, không cần cô xử lý tốt quan hệ với mọi người xung quanh, cô không muốn đi làm cũng được.
Ở anh, anh có thể là một mảnh trời xanh cho vợ, che mưa che gió, Đồng Giai rất thưởng thức những người đàn ông như vậy, rất có ý thức trách nhiệm.
Quay trở lại khu nhà, cô gặp Trương Á Linh đang đưa con đi nhà trẻ về.
“Hai người đi mua đồ ăn sao, tôi thấy cảm thấy không muốn làm bữa trưa cho nên sẽ trực tiếp để Cường Tử ăn trong nhà ăn, còn tôi sẽ ăn tạm mì sợi ở nhà, đến buổi tối Tiểu Bảo về thì sẽ xào rau.”
“Đây là cô có con rồi liền không cần chồng.”
Đó là đương nhiên, con cái là tôi tự sinh ra, chắc chắn tôi sẽ thương con của mình hơn.”
Từ lời nói của cô ấy có thể nhìn ra được Trương Á Linh là một người sảng khoái, căn bản không phải là người quanh co lòng vòng.
Nhà của Trương Á Linh là ở tầng hai, cô ấy cùng Đồng Giai đi lên lầu, Đồng Giai chia nửa số chuối mua được cho cô ấy.
“Ai nha, cô vừa mới mua, cứ mang về nhà ăn đi.”
“Cô cứ cầm đi, nó cũng không đáng giá, nếu chuối để quá hai ngày thì sẽ bị hỏng.”
“Như vậy, vậy thì cảm ơn cô, lúc nào rảnh thì có thể đến nhà của tôi chơi, ngày thường tôi đều ở nhà một mình, thực sự rất nhàm chán.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người nói chuyện khách sáo vài câu liền tạm biệt, Đồng Giai về nhà ngồi xuống, Lục Bắc Đình đã mang cơm sáng quay trở lại.
Cháo trắng, khoai lang luộc, trứng gà luộc, còn có một ít củ cải dưa muối.
“Không phải em muốn lên thành phố mua ít đồ sao, anh vừa xin nghỉ rồi, buổi chiều chúng ta sẽ đi.”
Đồng Giai cười gật đầu, anh để lời nói của cô ở trong lòng, sức mạnh chấp hành lại còn lớn như vậy, Đồng Giai vô cùng hài lòng.
“Cứ như vậy thôi sao, em không cảm ơn anh hả?”
“Cảm ơn anh, buổi chiều em sẽ mua vé về nhà, vậy thì không cần anh phải xin nghỉ bồi em đi ra ngoài mua đồ.”
Lục Bắc Đình nghe xong lời này thì sắc mặt liền trầm xuống, anh nhìn Đồng Giai một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài nói: “Sau này chúng ta đừng để cập đến chuyện này, cứ ở đây sinh sống thật tốt được không?”
Đồng Giai uống một ngụm cháo, căn bản không quan tâm đến Lục Bắc Đình đang áp suất thấp, cố ý làm ra vẻ nói: “Vậy phải xem anh có tốt với em hay không, nếu như anh không đối xử tốt với em thì tại sao em phải ở lại.”
Lục Bắc Đình nhăn mày thành chữ “xuyên”: “Anh đối với em còn chưa đủ tốt sao, em muốn anh mổ ra lấy lòng cho em xem không.”
Đồng Giai buông đũa xuống, trừng mắt nhìn Lục Bắc Đình một cái, tức giận nói: “Em ăn không vô, chỉ là em nói một câu cho vui mà thôi, vậy mà anh liền tức giận với em.”
Thấy vợ như vậy thì Lục Bắc Đình hít sâu một hơi, vậy mà không có tức giận, ngược lại anh đứng dậy ôm lấy Đồng Giai, bắt đầu ăn nói nhỏ nhẹ: “Được, là anh sai, anh không nên tiêu cực như vậy.”
Lúc này Đồng Giai mới cố gắng “tha thứ” cho anh.
Đây là cô cố ý gây sự với Lục Bắc Đình, để xem điểm mấu chốt của anh đối với cô là ở mức nào, trước mắt xem ra, phạm vi này rất lớn, phỏng chừng chỉ có loại sự việc như gian dối mới có thể khiến anh thực sự tức giận.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro