Thập Niên 80: Ta Dựa Vào Mỹ Thực Để Làm Giàu
Trắng trợn cọ c...
Quan Oánh Oánh
2024-08-01 00:56:06
So với người bên cạnh thì tướng ăn của Hoa Chí Hồng nhìn lịch sự hơn hẳn, mặc dù tốc độ húp cháo của cậu ta không hề chậm chút nào. Đôi mắt của Hoa Chí Hồng híp lại thành một đường, vẻ mặt cực kì hưởng thụ.
Hoa Chí Vĩ nhanh chóng ăn hết chén cháo, còn cẩn thận húp đến giọt cuối cùng thì mới chịu buông tha. Cậu ta cảm thấy đây là chén cháo ngon nhất trên đời mà mình từng được ăn, thậm chí ngon đến nỗi muốn nuốt luôn cả cái lưỡi vào.
Cháo vừa mềm vữa nhuyễn, cũng chả biết Hoa Dạng bỏ cái gì vào bên trong, hương vị rất đặc biệt, thơm mà không ngấy, làm cho cậu ta chỉ muốn ăn nữa ăn mãi. Một chén cháo vừa ăn xong, dạ dày cũng trở nên ấm áp dễ chịu, thoải mái đến mức nói không nên lời.
Hoa Chí Vĩ nhanh chóng đưa tay lên quệt miệng, lên tiếng thông báo một tin động trời: “Tôi, Hoa Chí Vĩ, xin tuyên bố từ nay trở đi sẽ là con nuôi của chú thím ba, là anh trai của Tiểu Dạng. Cho dù không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện ăn chung cùng tháng cùng ngày.”
Hoa Dạng đang ngồi ở bên cạnh uống nước trà mà xém xíu phun hết ra ngoài, anh họ thân yêu của tôi ơi, ba mẹ anh có biết anh là người dễ dãi như vậy không?
Hoa Chí Vĩ không thèm uống nước súc miệng, cậu nhanh chóng sấn lại gần Hoa Dạng, cười nịnh nọt nói: ”Em gái à, cho anh thêm một chén cháo và hai cái bánh bao nữa đi!”
Cô cảm thấy bất lực trước sự mặt dày của người này, ngay cả tiếng em gái cũng kêu ra khỏi miệng, ai không biết còn tưởng quan hệ giữa bọn họ thân thiết lắm vậy.
Hoa Dạng còn muốn chắp tay bái phục Hoa Chí Vĩ, đây hẳn là trắng trợn cọ cơm trong truyền thuyết rồi, chả trách người ta mới có câu miếng ăn là miếng nhục!
Trước ánh mắt mong đợi của hai anh em bọn họ, Hoa Dạng dẩu môi đáp: ”Bánh bao em chỉ làm có hai mươi cái thôi chứ không có nhiều, đây là toàn bộ đồ ăn tối của cả nhà em, với lại ba mẹ từ sáng tới giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng cả.”
Hoa Chí Vĩ nhanh chóng ăn hết chén cháo, còn cẩn thận húp đến giọt cuối cùng thì mới chịu buông tha. Cậu ta cảm thấy đây là chén cháo ngon nhất trên đời mà mình từng được ăn, thậm chí ngon đến nỗi muốn nuốt luôn cả cái lưỡi vào.
Cháo vừa mềm vữa nhuyễn, cũng chả biết Hoa Dạng bỏ cái gì vào bên trong, hương vị rất đặc biệt, thơm mà không ngấy, làm cho cậu ta chỉ muốn ăn nữa ăn mãi. Một chén cháo vừa ăn xong, dạ dày cũng trở nên ấm áp dễ chịu, thoải mái đến mức nói không nên lời.
Hoa Chí Vĩ nhanh chóng đưa tay lên quệt miệng, lên tiếng thông báo một tin động trời: “Tôi, Hoa Chí Vĩ, xin tuyên bố từ nay trở đi sẽ là con nuôi của chú thím ba, là anh trai của Tiểu Dạng. Cho dù không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện ăn chung cùng tháng cùng ngày.”
Hoa Dạng đang ngồi ở bên cạnh uống nước trà mà xém xíu phun hết ra ngoài, anh họ thân yêu của tôi ơi, ba mẹ anh có biết anh là người dễ dãi như vậy không?
Hoa Chí Vĩ không thèm uống nước súc miệng, cậu nhanh chóng sấn lại gần Hoa Dạng, cười nịnh nọt nói: ”Em gái à, cho anh thêm một chén cháo và hai cái bánh bao nữa đi!”
Cô cảm thấy bất lực trước sự mặt dày của người này, ngay cả tiếng em gái cũng kêu ra khỏi miệng, ai không biết còn tưởng quan hệ giữa bọn họ thân thiết lắm vậy.
Hoa Dạng còn muốn chắp tay bái phục Hoa Chí Vĩ, đây hẳn là trắng trợn cọ cơm trong truyền thuyết rồi, chả trách người ta mới có câu miếng ăn là miếng nhục!
Trước ánh mắt mong đợi của hai anh em bọn họ, Hoa Dạng dẩu môi đáp: ”Bánh bao em chỉ làm có hai mươi cái thôi chứ không có nhiều, đây là toàn bộ đồ ăn tối của cả nhà em, với lại ba mẹ từ sáng tới giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng cả.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro