Thập Niên 80: Tái Hôn Gây Dựng Lại Gia Đình
Chương 16
2024-11-02 00:45:22
Ba dặn phải giúp đỡ dì Thiệu mới đến, nhưng không nghĩ tới dì Thiệu ra tay lại nhanh như vậy, cảm giác không có đất cho cậu bé dụng võ.
Thiệu Hoa đầu cũng không ngẩng lên mà đưa cho cậu một trái mướp hương: "Con ra ngoài rửa rau với lão nhị và lão tứ đi."
Thiệu Hoa bận việc trong phòng bếp, ngoài sân hai chị em rửa rau rửa đến vui vẻ.
Ngâm quả cà tím lớn trong chậu khoảng tầm năm phút, hai tay nhỏ của Thiệu Mỹ Lâm vớt quả cà tím lên rồi đưa một đầu cho Thiệu Mỹ Thiền: "Em rửa đầu bên này đi."
Hai cô bé người nhỏ, nhưng động tác lại rất nhanh, chưa tới một lúc, cà tím đã rửa xong.
Tần Lỗi học theo hai em gái, tay chân vụng về mà rửa mướp hương, giật giật khoé môi, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Bọn em trước đây ở nhà cũng thường xuyên rửa rau thế này à?"
Thiệu Mỹ Lâm quay đầu liếc người anh trai mới này một cái, hỏi lại: "Anh không cần rửa à?"
Tần Lỗi nghẹn họng, từ lúc có ký ức, cậu bé chỉ toàn ăn cơm ở nhà ăn, nào có chuyện rửa rau. Còn lúc bé hơn chưa biết gì, thì có bảo mẫu, hẳn cũng sẽ không bảo cậu bé rửa.
Vì thế trả lời: "Chưa từng rửa."
"Ồ, thế thì anh thật đáng thương." Thiệu Mỹ Lâm vừa dùng vải bố lau khô cà tím, mướp hương vừa nói.
"Đáng thương?"
"Đúng vậy, mẹ em nói, chuyện hạnh phúc nhất trên đời này chính là tự nấu cơm cho bản thân, rửa rau cũng là một bộ phận của việc nấu nướng, chờ đến lúc em trưởng thành, em cũng muốn tự mình nấu ăn."
"Hơn nữa, anh không cảm thấy đồ ăn tự mình rửa sạch, ăn vào thơm ngon hơn à." Thiệu Mỹ Lâm hai tay ôm khuôn mặt nhỏ, vui vẻ suy nghĩ.
Tần Lỗi ôn hoà cười nói: "Rửa rau cũng rất thú vị."
Tần Hâm ở một bên trong lòng thầm nghĩ, sao mấy người biết được có phải dì ấy đang lừa dối để mấy người làm việc hay không?
Cà tím dấm đường, mướp hương xào tôm và trứng xào hành làm rất đơn giản, chỉ một lát sau, bốn món ăn một món canh đã đặt lên bàn cơm ở phòng khách.
"Tiểu Hồ, hôm nay cậu vất vả rồi, lát nữa ở lại ăn cơm với cả nhà luôn đi." Thiệu Hoa nói.
Đoàn trưởng Tần còn chưa trở về, cậu ta nào dám. Tiểu Hồ vội lắc đầu.
"Không được đâu chị dâu. Để lát nữa em đi nhà ăn ăn đi."
Thiệu Hoa ngẫm lại: "Vậy cũng được."
Cô lấy hộp đựng cơm bằng nhôm gắp mỗi món nhiều một chút, sau đó lấy một cái ấm sành đựng một bình canh cá viên dưa chua đậu hũ, đưa cho Tiểu Hồ: "Cậu đem về ký túc xá ăn đi."
Vừa rồi lúc Thiệu Hoa nấu cơm Tiểu Hồ cũng để ý, kỹ thuật xắt rau kia, trù nghệ kia làm sắc thái, mùi hương món ăn nào cũng hoàn hảo.
Cậu ta chỉ đứng bên ngửi mùi thôi mà cũng chảy nước miếng đầy đất.
Tiểu Hồ nuốt nuốt nước miếng, không thốt ra nổi lời cự tuyệt.
"Vậy, chị dâu, em không khách khí nữa. Em cảm ơn chị."
Thiệu Hoa: "Phải là chúng tôi cảm ơn cậu mới đúng chứ. Cũng không còn sớm nữa, cậu về đi, đừng để chậm trễ công việc ngày mai."
Tiểu Hồ vừa đi, trong nhà chỉ còn lại Thiệu Hoa và bốn đứa trẻ.
Tần Hâm hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm chén thịt kho tàu đẫm nước màu chính giữa, không nhịn được hỏi: "Có thể ăn cơm được chưa?"
Thiệu Hoa: "Đồng chí Tần Hâm, xin phép được nhắc nhở đồng chí một chút, cha ruột đồng chí còn chưa về đâu."
Tần Hâm giả vờ không nghe thấy, vươn đũa muốn gắp thịt kho tàu trong chén.
Thiệu Hoa liếc nhìn cậu bé một cái: "Nếu lần sau cháu ra ngoài, chúng ta cũng không chờ cháu về đã ăn cơm thì cháu có vui không?"
Chắc chắn là không vui rồi. Tần Hâm méo miệng, đặt đũa xuống, nhưng vẫn còn hơi ngo ngoe rục rịch.
Thiệu Mỹ Lâm thấy dáng vẻ đứng ngồi không yên kia, trào phúng: "Không phải cậu nói mẹ tôi nấu cơm không ngon à, sao giờ trông cậu cứ như kiểu bị bỏ đói ba ngày chưa ăn cơm thế."
Tần Hâm lắp bắp: "Đó, đó là vì tôi đói bụng rồi, kể cả có ăn cơm ở nhà ăn thì tôi cũng có thể ăn hết ba bát to."
Tần Lỗi cười cười, Tần Hâm mỗi lần ăn cơm ở nhà ăn đều giống như uống thuốc, nhưng cuối cùng vẫn không vạch trần lời nói dối của em trai.
Thiệu Hoa nhìn đồng hồ treo tường, hiện tại đã là 7 giờ đúng. "Chờ đến 7 rưỡi nếu đoàn trưởng Tần vẫn chưa về thì chúng ta ăn cơm."
Đến 7 rưỡi, quả nhiên đoàn trưởng Tần vẫn chưa về.
Mắt thấy đồ ăn sắp nguội lạnh, Thiệu Hoa vung tay lên: "Ăn cơm đi."
Thiệu Hoa đầu cũng không ngẩng lên mà đưa cho cậu một trái mướp hương: "Con ra ngoài rửa rau với lão nhị và lão tứ đi."
Thiệu Hoa bận việc trong phòng bếp, ngoài sân hai chị em rửa rau rửa đến vui vẻ.
Ngâm quả cà tím lớn trong chậu khoảng tầm năm phút, hai tay nhỏ của Thiệu Mỹ Lâm vớt quả cà tím lên rồi đưa một đầu cho Thiệu Mỹ Thiền: "Em rửa đầu bên này đi."
Hai cô bé người nhỏ, nhưng động tác lại rất nhanh, chưa tới một lúc, cà tím đã rửa xong.
Tần Lỗi học theo hai em gái, tay chân vụng về mà rửa mướp hương, giật giật khoé môi, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: "Bọn em trước đây ở nhà cũng thường xuyên rửa rau thế này à?"
Thiệu Mỹ Lâm quay đầu liếc người anh trai mới này một cái, hỏi lại: "Anh không cần rửa à?"
Tần Lỗi nghẹn họng, từ lúc có ký ức, cậu bé chỉ toàn ăn cơm ở nhà ăn, nào có chuyện rửa rau. Còn lúc bé hơn chưa biết gì, thì có bảo mẫu, hẳn cũng sẽ không bảo cậu bé rửa.
Vì thế trả lời: "Chưa từng rửa."
"Ồ, thế thì anh thật đáng thương." Thiệu Mỹ Lâm vừa dùng vải bố lau khô cà tím, mướp hương vừa nói.
"Đáng thương?"
"Đúng vậy, mẹ em nói, chuyện hạnh phúc nhất trên đời này chính là tự nấu cơm cho bản thân, rửa rau cũng là một bộ phận của việc nấu nướng, chờ đến lúc em trưởng thành, em cũng muốn tự mình nấu ăn."
"Hơn nữa, anh không cảm thấy đồ ăn tự mình rửa sạch, ăn vào thơm ngon hơn à." Thiệu Mỹ Lâm hai tay ôm khuôn mặt nhỏ, vui vẻ suy nghĩ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Lỗi ôn hoà cười nói: "Rửa rau cũng rất thú vị."
Tần Hâm ở một bên trong lòng thầm nghĩ, sao mấy người biết được có phải dì ấy đang lừa dối để mấy người làm việc hay không?
Cà tím dấm đường, mướp hương xào tôm và trứng xào hành làm rất đơn giản, chỉ một lát sau, bốn món ăn một món canh đã đặt lên bàn cơm ở phòng khách.
"Tiểu Hồ, hôm nay cậu vất vả rồi, lát nữa ở lại ăn cơm với cả nhà luôn đi." Thiệu Hoa nói.
Đoàn trưởng Tần còn chưa trở về, cậu ta nào dám. Tiểu Hồ vội lắc đầu.
"Không được đâu chị dâu. Để lát nữa em đi nhà ăn ăn đi."
Thiệu Hoa ngẫm lại: "Vậy cũng được."
Cô lấy hộp đựng cơm bằng nhôm gắp mỗi món nhiều một chút, sau đó lấy một cái ấm sành đựng một bình canh cá viên dưa chua đậu hũ, đưa cho Tiểu Hồ: "Cậu đem về ký túc xá ăn đi."
Vừa rồi lúc Thiệu Hoa nấu cơm Tiểu Hồ cũng để ý, kỹ thuật xắt rau kia, trù nghệ kia làm sắc thái, mùi hương món ăn nào cũng hoàn hảo.
Cậu ta chỉ đứng bên ngửi mùi thôi mà cũng chảy nước miếng đầy đất.
Tiểu Hồ nuốt nuốt nước miếng, không thốt ra nổi lời cự tuyệt.
"Vậy, chị dâu, em không khách khí nữa. Em cảm ơn chị."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiệu Hoa: "Phải là chúng tôi cảm ơn cậu mới đúng chứ. Cũng không còn sớm nữa, cậu về đi, đừng để chậm trễ công việc ngày mai."
Tiểu Hồ vừa đi, trong nhà chỉ còn lại Thiệu Hoa và bốn đứa trẻ.
Tần Hâm hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm chén thịt kho tàu đẫm nước màu chính giữa, không nhịn được hỏi: "Có thể ăn cơm được chưa?"
Thiệu Hoa: "Đồng chí Tần Hâm, xin phép được nhắc nhở đồng chí một chút, cha ruột đồng chí còn chưa về đâu."
Tần Hâm giả vờ không nghe thấy, vươn đũa muốn gắp thịt kho tàu trong chén.
Thiệu Hoa liếc nhìn cậu bé một cái: "Nếu lần sau cháu ra ngoài, chúng ta cũng không chờ cháu về đã ăn cơm thì cháu có vui không?"
Chắc chắn là không vui rồi. Tần Hâm méo miệng, đặt đũa xuống, nhưng vẫn còn hơi ngo ngoe rục rịch.
Thiệu Mỹ Lâm thấy dáng vẻ đứng ngồi không yên kia, trào phúng: "Không phải cậu nói mẹ tôi nấu cơm không ngon à, sao giờ trông cậu cứ như kiểu bị bỏ đói ba ngày chưa ăn cơm thế."
Tần Hâm lắp bắp: "Đó, đó là vì tôi đói bụng rồi, kể cả có ăn cơm ở nhà ăn thì tôi cũng có thể ăn hết ba bát to."
Tần Lỗi cười cười, Tần Hâm mỗi lần ăn cơm ở nhà ăn đều giống như uống thuốc, nhưng cuối cùng vẫn không vạch trần lời nói dối của em trai.
Thiệu Hoa nhìn đồng hồ treo tường, hiện tại đã là 7 giờ đúng. "Chờ đến 7 rưỡi nếu đoàn trưởng Tần vẫn chưa về thì chúng ta ăn cơm."
Đến 7 rưỡi, quả nhiên đoàn trưởng Tần vẫn chưa về.
Mắt thấy đồ ăn sắp nguội lạnh, Thiệu Hoa vung tay lên: "Ăn cơm đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro