Thập Niên 80: Tái Hôn Gây Dựng Lại Gia Đình
Chương 23
2024-11-02 00:45:22
"À." Thiệu Hoa nói: "Vậy chị dâu tới là?"
"Lão Lưu nhà tôi nói cô mới chuyển đến, bảo tôi qua xem có chỗ nào cần hỗ trợ thì giúp một tay." Trương Lai Nam vừa nói chuyện vừa không ngừng đảo mắt nhìn bốn đứa trẻ.
Tần Lỗi và Tần Hâm cô ta đã quen thuộc, ánh mắt chủ yếu đặt trên người hai chị em Thiệu Mỹ Lâm và Thiệu Mỹ Thiền.
Thiệu Mỹ Lâm bị cô ta nhìn chằm chằm, cảm thấy hơi khó chịu, nhíu mày, trốn sau lưng Thiệu Hoa.
"Đây là con gái cô à?" Trương Lai Nam ngoài cười nhưng trong không cười. "Nhìn cũng không giống cô lắm, chắc là giống chồng trước của cô nhỉ."
Thiệu Hoa giật giật khoé miệng: "Ha hả"
Thiệu Mỹ Lâm cười khúc khích.
Tần Hâm hỏi cô bé: "Cậu cười cái gì thế?"
Thiệu Mỹ Lâm nói: "Mẹ tôi từng nói mỗi khi không muốn nói chuyện với người khác thì bà ấy sẽ cười ha hả."
Tiếng nói chuyện của hai đứa trẻ không to không nhỏ, Trương Lai Nam nghe thấy, trên mặt không khỏi lúng túng: "Cô, các cô ăn cơm đi, tôi về đây."
Thiệu Hoa đến cả một câu lần sau lại tới cũng không thèm nói, rõ ràng là không thích.
Trương Lai Nam đi rồi, Thiệu Mỹ Lâm ngẩng mặt lên, nói: "Mẹ, con không thích cái dì Trương này."
Thiệu Mỹ Thiền cũng hiếm khi lên tiếng: "Con cũng không thích."
Thiệu Hoa vừa thu dọn bát đũa, vừa hỏi hai cô con gái: "Không thích dì Trương thế hai đứa thích ai?"
Thiệu Mỹ Lâm thốt lên: "Thích bà Kim."
Thiệu Mỹ Thầm gật gù cái đầu nhỏ.
"Hai đứa thì sao?" Thiệu Hoa hỏi Tần Lỗi và Tần Hâm.
Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh: "Bà Kim."
Thiệu Hoa đặt khăn trải bàn xuống:
"Thích một người cần có lý do, ghét một người cũng phải có lý do. Vì sao thích bà Kim mà lại chán ghét Trương Lai Nam, đồng chí Thiệu Mỹ Lâm, mời đồng chí trả lời trước."
Thiệu Mỹ Lâm suy nghĩ rồi nói: "Lúc bà Kim đến mang theo một rổ đồ ăn, dì Trương thì đi tay không tới."
"Con toàn chỉ nghĩ đến ăn." Thiệu Hoa lấy tay gõ nhẹ cái mũi nhỏ của cô bé.
Thiệu Mỹ Lâm nhăn mũi lại, tỏ vẻ ghét bỏ: "Mẹ, mẹ chưa rửa tay."
Thiệu Hoa khoanh tay trước ngực: "Con có ý kiến gì à?"
Thiệu Mỹ Lâm cười giả lả: "Nào dám, nào dám có ạ." Thấy Thiệu Hoa còn muốn nói tiếp, cô bé vội vàng đáp: "Mẹ không cần lên tiếng con cũng biết có thể có ý kiến, nhưng nhất định phải giữ lại."
Thiệu Hoa rút bàn tay đang nhéo mặt con bé lại: "Coi như con nhớ lâu."
"Tam Thạch Tam Kim , đến lượt hai đứa." - Thiệu Hoa nói.
Tần Lỗi và Tầm Hâm liếc nhìn nhau, từ khi nào bọn nó lại có thêm biệt danh này thế?
Tần Lỗi do dự: "Lúc bà Kim đến có giúp dì Thiệu làm việc, dì Trương đến chỉ đứng nhìn."
Tần Hâm không chút do dự mở miệng tiếp lời: "Hơn nữa bà Kim nói chuyện rất lịch sự, khách khí còn dì Trương nói chuyện thì đanh đá, khó chịu. Chúng ta cũng đâu có thân với dì ấy đâu?"
"Còn gì nữa không?" Thiệu Hoa hỏi.
Ba đứa trẻ hai mặt nhìn nhau, còn gì nữa?
Thiệu Hoa chỉ chỉ lên đồng hồ treo trên tường: "Bà Kim buổi sáng đã tới, lúc xong việc còn cách giờ ăn cơm một khoảng thời gian, tránh cho mẹ giữ bà ấy lại ăn cơm. Trương Lai Nam lại đúng lúc giữa trưa giờ ăn cơm đến, không có việc gì, cũng có thể nhìn xem chúng ta ăn gì. Biết đâu còn có thể cọ ít đồ mang về nhà."
Thiệu Mỹ Lâm bĩu môi: "Hoá ra là đánh cái chủ ý này."
Ăn cơm trưa xong, Thiệu Mỹ Lâm bắt đầu mệt rã rời, vươn tay nhỏ che miệng ngáp: "Mẹ, con buồn ngủ."
Thiệu Hoa cũng không ngẩng đầu lên, đáp: "Buồn ngủ thì lên lầu ngủ đi."
Thiệu Mỹ Lâm kéo tay Thiệu Hoa làm nũng: "Trên đó nóng."
Thiệu Hoa: "Lão đại, lão nhị, hai đứa đi lên lầu lấy hai cái chiếu xuống đây. Lão tam, lão tứ hai đứa đi sang phòng mẹ lấy cái chăn mỏng lớn trên giường."
Bốn bé chân ngắn chạy lon ton lên lầu, lại lạch bạch chạy xuống, đem chiếu và chăn mỏng trải lên mặt đất.
Thiệu Hoa đặt hai cái chiếu cạnh nhau, hai cái đều có kích thước 1m2 x 2m dư dả cho bốn đứa trẻ ngủ thoải mái.
Thiệu Mỹ Lâm và Thiệu Mỹ Thiền đã quen ngủ trưa, hai chị em mỗi đứa nằm xuống một góc, đắp chăn mỏng lên người xong liền nhắm mắt lại.
Tần Hâm thấy hai người ngủ cũng chiếm một góc nằm xuống, đắp chăn lên.
Tần Lỗi lúng ta lúng túng nói: "Dì Thiệu, cháu không buồn ngủ."
Thiệu Hoa: "Không buồn ngủ cũng nằm xuống một lát."
Tần Lỗi bất đắc dĩ đành phải nằm xuống cạnh em trai, hai tay nắm lấy chăn, trợn tròn mắt.
Thiệu Hoa thấy bốn đứa trẻ đều nằm xuống cả rồi, lấy cái quạt hương bồ to ở trong ngăn kéo ra, phe phẩy quạt.
Tần Lỗi vốn tưởng mình sẽ không ngủ được, nhưng từng từng luồng gió mát chậm rãi thổi qua, cũng từ từ nhắm mắt lại.
"Lão Lưu nhà tôi nói cô mới chuyển đến, bảo tôi qua xem có chỗ nào cần hỗ trợ thì giúp một tay." Trương Lai Nam vừa nói chuyện vừa không ngừng đảo mắt nhìn bốn đứa trẻ.
Tần Lỗi và Tần Hâm cô ta đã quen thuộc, ánh mắt chủ yếu đặt trên người hai chị em Thiệu Mỹ Lâm và Thiệu Mỹ Thiền.
Thiệu Mỹ Lâm bị cô ta nhìn chằm chằm, cảm thấy hơi khó chịu, nhíu mày, trốn sau lưng Thiệu Hoa.
"Đây là con gái cô à?" Trương Lai Nam ngoài cười nhưng trong không cười. "Nhìn cũng không giống cô lắm, chắc là giống chồng trước của cô nhỉ."
Thiệu Hoa giật giật khoé miệng: "Ha hả"
Thiệu Mỹ Lâm cười khúc khích.
Tần Hâm hỏi cô bé: "Cậu cười cái gì thế?"
Thiệu Mỹ Lâm nói: "Mẹ tôi từng nói mỗi khi không muốn nói chuyện với người khác thì bà ấy sẽ cười ha hả."
Tiếng nói chuyện của hai đứa trẻ không to không nhỏ, Trương Lai Nam nghe thấy, trên mặt không khỏi lúng túng: "Cô, các cô ăn cơm đi, tôi về đây."
Thiệu Hoa đến cả một câu lần sau lại tới cũng không thèm nói, rõ ràng là không thích.
Trương Lai Nam đi rồi, Thiệu Mỹ Lâm ngẩng mặt lên, nói: "Mẹ, con không thích cái dì Trương này."
Thiệu Mỹ Thiền cũng hiếm khi lên tiếng: "Con cũng không thích."
Thiệu Hoa vừa thu dọn bát đũa, vừa hỏi hai cô con gái: "Không thích dì Trương thế hai đứa thích ai?"
Thiệu Mỹ Lâm thốt lên: "Thích bà Kim."
Thiệu Mỹ Thầm gật gù cái đầu nhỏ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hai đứa thì sao?" Thiệu Hoa hỏi Tần Lỗi và Tần Hâm.
Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh: "Bà Kim."
Thiệu Hoa đặt khăn trải bàn xuống:
"Thích một người cần có lý do, ghét một người cũng phải có lý do. Vì sao thích bà Kim mà lại chán ghét Trương Lai Nam, đồng chí Thiệu Mỹ Lâm, mời đồng chí trả lời trước."
Thiệu Mỹ Lâm suy nghĩ rồi nói: "Lúc bà Kim đến mang theo một rổ đồ ăn, dì Trương thì đi tay không tới."
"Con toàn chỉ nghĩ đến ăn." Thiệu Hoa lấy tay gõ nhẹ cái mũi nhỏ của cô bé.
Thiệu Mỹ Lâm nhăn mũi lại, tỏ vẻ ghét bỏ: "Mẹ, mẹ chưa rửa tay."
Thiệu Hoa khoanh tay trước ngực: "Con có ý kiến gì à?"
Thiệu Mỹ Lâm cười giả lả: "Nào dám, nào dám có ạ." Thấy Thiệu Hoa còn muốn nói tiếp, cô bé vội vàng đáp: "Mẹ không cần lên tiếng con cũng biết có thể có ý kiến, nhưng nhất định phải giữ lại."
Thiệu Hoa rút bàn tay đang nhéo mặt con bé lại: "Coi như con nhớ lâu."
"Tam Thạch Tam Kim , đến lượt hai đứa." - Thiệu Hoa nói.
Tần Lỗi và Tầm Hâm liếc nhìn nhau, từ khi nào bọn nó lại có thêm biệt danh này thế?
Tần Lỗi do dự: "Lúc bà Kim đến có giúp dì Thiệu làm việc, dì Trương đến chỉ đứng nhìn."
Tần Hâm không chút do dự mở miệng tiếp lời: "Hơn nữa bà Kim nói chuyện rất lịch sự, khách khí còn dì Trương nói chuyện thì đanh đá, khó chịu. Chúng ta cũng đâu có thân với dì ấy đâu?"
"Còn gì nữa không?" Thiệu Hoa hỏi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba đứa trẻ hai mặt nhìn nhau, còn gì nữa?
Thiệu Hoa chỉ chỉ lên đồng hồ treo trên tường: "Bà Kim buổi sáng đã tới, lúc xong việc còn cách giờ ăn cơm một khoảng thời gian, tránh cho mẹ giữ bà ấy lại ăn cơm. Trương Lai Nam lại đúng lúc giữa trưa giờ ăn cơm đến, không có việc gì, cũng có thể nhìn xem chúng ta ăn gì. Biết đâu còn có thể cọ ít đồ mang về nhà."
Thiệu Mỹ Lâm bĩu môi: "Hoá ra là đánh cái chủ ý này."
Ăn cơm trưa xong, Thiệu Mỹ Lâm bắt đầu mệt rã rời, vươn tay nhỏ che miệng ngáp: "Mẹ, con buồn ngủ."
Thiệu Hoa cũng không ngẩng đầu lên, đáp: "Buồn ngủ thì lên lầu ngủ đi."
Thiệu Mỹ Lâm kéo tay Thiệu Hoa làm nũng: "Trên đó nóng."
Thiệu Hoa: "Lão đại, lão nhị, hai đứa đi lên lầu lấy hai cái chiếu xuống đây. Lão tam, lão tứ hai đứa đi sang phòng mẹ lấy cái chăn mỏng lớn trên giường."
Bốn bé chân ngắn chạy lon ton lên lầu, lại lạch bạch chạy xuống, đem chiếu và chăn mỏng trải lên mặt đất.
Thiệu Hoa đặt hai cái chiếu cạnh nhau, hai cái đều có kích thước 1m2 x 2m dư dả cho bốn đứa trẻ ngủ thoải mái.
Thiệu Mỹ Lâm và Thiệu Mỹ Thiền đã quen ngủ trưa, hai chị em mỗi đứa nằm xuống một góc, đắp chăn mỏng lên người xong liền nhắm mắt lại.
Tần Hâm thấy hai người ngủ cũng chiếm một góc nằm xuống, đắp chăn lên.
Tần Lỗi lúng ta lúng túng nói: "Dì Thiệu, cháu không buồn ngủ."
Thiệu Hoa: "Không buồn ngủ cũng nằm xuống một lát."
Tần Lỗi bất đắc dĩ đành phải nằm xuống cạnh em trai, hai tay nắm lấy chăn, trợn tròn mắt.
Thiệu Hoa thấy bốn đứa trẻ đều nằm xuống cả rồi, lấy cái quạt hương bồ to ở trong ngăn kéo ra, phe phẩy quạt.
Tần Lỗi vốn tưởng mình sẽ không ngủ được, nhưng từng từng luồng gió mát chậm rãi thổi qua, cũng từ từ nhắm mắt lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro