Thập Niên 80: Tái Hôn Gây Dựng Lại Gia Đình
Chương 29
2024-11-02 00:45:22
Với tính tình của Trương Lai Nam, đây quả thật là việc cô ta có thể làm ra được.
Bất quá Thiệu Hoa lại chú ý tới chuyện thím Kim nói Trương Lai Nam có hai cô con gái, kinh ngạc hỏi: “Nhà cô ta có trẻ con ạ?”
Thím Kim gật đầu: “Có, một đôi song bào thai, hoa tỷ muội.”
Thiệu Hoa nhướng mày, nhà cô có bốn đứa, tuy hai đứa tính trầm thích yên tĩnh, nhưng cũng có hai đứa thích ồn ào, chỉ cần một mình Thiệu Mỹ Lâm là có thể lật nóc nhà lên rồi, có con bé ở nhà, lúc nào mà không ồn ào náo nhiệt.
Nhà Trương Lai Nam có hai cô con gái, sao không nghe động tĩnh gì cả, bình thường cũng không thấy cặp song sinh ra cửa, cô còn cho rằng Trương Lai Nam và đoàn trưởng Lưu thích sống thế giới của hai người, không muốn có con.
Trong lúc Thiệu Hoa đang ở nhà thím Kim hái rau, buôn chuyện thì Tần Lệ bên này cũng đã đi tới chỗ quán tạp hoá.
Trên đảo chỉ có một tiệm tạp hoá, việc buôn bán rất tốt, xếp hàng một lúc lâu mới đến lượt Tần Lệ: “Ở đây có nhang muỗi với nước hoa không?”
Người bán hàng liếc nhìn anh một cái rồi cười nói: “À, là đoàn trưởng Tần đấy à, ôi, thật không khéo, mùa hè trên đảo nhiều muỗi, nhang muỗi bán rất chạy. Vị khách vừa nãy đã mua hộp nhang muỗi cuối cùng đi rồi. Còn nước hoa thì ở chỗ này chúng tôi không có.”
Tần Lệ thở dài: “Tôi biết rồi, cảm ơn nhé”
Anh vừa ra đến cửa tiệm tạp hoá, đúng lúc đụng phải đoàn trưởng Lưu đang cầm trong tay hai hộp nhang muỗi. Đoàn trưởng Lưu thấy hai tay Tần Lệ trống không, nhịn không được cười: “Ai u, Tần lão đệ à, cậu cũng tới mua nhang muỗi hả?”
Tần Lệ “Ừm” một tiếng.
Đoàn trưởng Lưu làm bộ ngượng ngùng: “Tiếc quá, tôi mua được có một ít, bằng không cũng chia cho cậu rồi.”
Tần Lệ bằng cấp cao, trong nhà lại có chút bối cảnh, mới ba mươi tuổi đã ngang vai ngang vế cùng cấp với hắn ta, nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu. Nên chỉ cần có cơ hội, đoàn trưởng Lưu sẽ châm chọc Tần Lệ vài câu.
Nhà bọn họ sát vách nhau, cùng hướng cùng đường.
Cho dù Tần Lệ có không vui thế nào đi nữa thì vẫn phải đi song song về nhà với đoàn trưởng Lưu.
Lưu đoàn trưởng vừa đi vừa nói: “Cậu mới tân hôn, định bao giờ tổ chức tiệc rượu thế? Nói thế nào cũng phải mời đàn anh này một tiếng đấy nhé.”
Tần Lệ trầm giọng đáp: “Không, tôi với Thiệu Hoa không định tổ chức.”
Đoàn trưởng Lưu giả vờ như bây giờ mới nhận ra: “Là tôi nghĩ sai rồi. Hai người đều tái hôn. Đúng là không nên làm rình rang thật.”
Tần Lệ biến sắc, cái gã Lưu Xuân này, diễn vai gì thế?
Đoàn trưởng Lưu thấy sắc mặt đối phương không được đẹp lắm, cười lạnh nói: “Ha ha, thôi xem như tôi chưa nói gì nhé.”
Hắn ta miệng tiện, đi chưa được mấy bước lại bắt đầu xán lại: “Tần lão đệ à, tôi đây cũng là người từng trải, nửa đường nên nghĩa phu thê như hai cô cậu, đi cũng không được bao xa đâu. Vẫn là nguyên phối mới tốt. Cậu xem tôi với Lai Nam nhà tôi đấy, không phải lúc nào cũng hoà thuận êm ấm à, ngày tháng trôi qua tuyệt vời biết bao.”
Tần Lệ nhướng mày, hắn ta và Trương Lai Nam? Ba ngày chửi nhau một trận, xà nhà cũng xốc cả lên, còn không biết xấu hổ mà nói?
Thấy Tần Lệ vẫn không phản ứng, Lưu đoàn trưởng lại tiếp tục lải nhải: “À, còn có một câu này nữa. Tôi cũng không biết có nên nói ra hay không.”
“Không biết thì đừng nói.” Tần Lệ lạnh lùng đáp.
Đoàn trưởng Lưu nghẹn họng.
Trong lòng lẩm bẩm, để tôi xem cậu có thể đắc ý được bao lâu.
Tiểu tử thúi, đường làm quan của cậu hanh thông nhưng đường hôn nhân lại kém cỏi, vợ đầu không biết chăm lo cho gia đình, gả đến đây bảy, tám năm, cơm cũng không thèm nấu.
Vợ sau, ha ha, tạm thời chưa có gì, nhưng chỉ bằng hai đứa con riêng kéo chân sau cô ta mang theo là đã biết sẽ không được bao lâu rồi.
Một tháng tiền lương của Tần Lệ, không chỉ phải nuôi hai đứa con trai của cậu ta, còn phải nuôi vợ, nuôi hai đứa con gái riêng của vợ. 1 xu bẻ thành 4 cũng không đủ tiêu.
Với lại, cô vợ sau này của Tần Lệ, bề ngoài nhìn quá xinh đẹp, vừa nhìn là biết chính là loại kiểu cách, không biết làm việc.
Bị Tần Lệ chặn họng như vậy, đoàn trưởng Lưu trong lòng thầm chửi Tần Lệ 180 lần.
Ai về trước cửa nhà nấy, đoàn trưởng Lưu khịt mũi, nhìn Tần Lệ cười lạnh một cái, không thèm chào hỏi đi thẳng vào nhà.
Bất quá Thiệu Hoa lại chú ý tới chuyện thím Kim nói Trương Lai Nam có hai cô con gái, kinh ngạc hỏi: “Nhà cô ta có trẻ con ạ?”
Thím Kim gật đầu: “Có, một đôi song bào thai, hoa tỷ muội.”
Thiệu Hoa nhướng mày, nhà cô có bốn đứa, tuy hai đứa tính trầm thích yên tĩnh, nhưng cũng có hai đứa thích ồn ào, chỉ cần một mình Thiệu Mỹ Lâm là có thể lật nóc nhà lên rồi, có con bé ở nhà, lúc nào mà không ồn ào náo nhiệt.
Nhà Trương Lai Nam có hai cô con gái, sao không nghe động tĩnh gì cả, bình thường cũng không thấy cặp song sinh ra cửa, cô còn cho rằng Trương Lai Nam và đoàn trưởng Lưu thích sống thế giới của hai người, không muốn có con.
Trong lúc Thiệu Hoa đang ở nhà thím Kim hái rau, buôn chuyện thì Tần Lệ bên này cũng đã đi tới chỗ quán tạp hoá.
Trên đảo chỉ có một tiệm tạp hoá, việc buôn bán rất tốt, xếp hàng một lúc lâu mới đến lượt Tần Lệ: “Ở đây có nhang muỗi với nước hoa không?”
Người bán hàng liếc nhìn anh một cái rồi cười nói: “À, là đoàn trưởng Tần đấy à, ôi, thật không khéo, mùa hè trên đảo nhiều muỗi, nhang muỗi bán rất chạy. Vị khách vừa nãy đã mua hộp nhang muỗi cuối cùng đi rồi. Còn nước hoa thì ở chỗ này chúng tôi không có.”
Tần Lệ thở dài: “Tôi biết rồi, cảm ơn nhé”
Anh vừa ra đến cửa tiệm tạp hoá, đúng lúc đụng phải đoàn trưởng Lưu đang cầm trong tay hai hộp nhang muỗi. Đoàn trưởng Lưu thấy hai tay Tần Lệ trống không, nhịn không được cười: “Ai u, Tần lão đệ à, cậu cũng tới mua nhang muỗi hả?”
Tần Lệ “Ừm” một tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đoàn trưởng Lưu làm bộ ngượng ngùng: “Tiếc quá, tôi mua được có một ít, bằng không cũng chia cho cậu rồi.”
Tần Lệ bằng cấp cao, trong nhà lại có chút bối cảnh, mới ba mươi tuổi đã ngang vai ngang vế cùng cấp với hắn ta, nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu. Nên chỉ cần có cơ hội, đoàn trưởng Lưu sẽ châm chọc Tần Lệ vài câu.
Nhà bọn họ sát vách nhau, cùng hướng cùng đường.
Cho dù Tần Lệ có không vui thế nào đi nữa thì vẫn phải đi song song về nhà với đoàn trưởng Lưu.
Lưu đoàn trưởng vừa đi vừa nói: “Cậu mới tân hôn, định bao giờ tổ chức tiệc rượu thế? Nói thế nào cũng phải mời đàn anh này một tiếng đấy nhé.”
Tần Lệ trầm giọng đáp: “Không, tôi với Thiệu Hoa không định tổ chức.”
Đoàn trưởng Lưu giả vờ như bây giờ mới nhận ra: “Là tôi nghĩ sai rồi. Hai người đều tái hôn. Đúng là không nên làm rình rang thật.”
Tần Lệ biến sắc, cái gã Lưu Xuân này, diễn vai gì thế?
Đoàn trưởng Lưu thấy sắc mặt đối phương không được đẹp lắm, cười lạnh nói: “Ha ha, thôi xem như tôi chưa nói gì nhé.”
Hắn ta miệng tiện, đi chưa được mấy bước lại bắt đầu xán lại: “Tần lão đệ à, tôi đây cũng là người từng trải, nửa đường nên nghĩa phu thê như hai cô cậu, đi cũng không được bao xa đâu. Vẫn là nguyên phối mới tốt. Cậu xem tôi với Lai Nam nhà tôi đấy, không phải lúc nào cũng hoà thuận êm ấm à, ngày tháng trôi qua tuyệt vời biết bao.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Lệ nhướng mày, hắn ta và Trương Lai Nam? Ba ngày chửi nhau một trận, xà nhà cũng xốc cả lên, còn không biết xấu hổ mà nói?
Thấy Tần Lệ vẫn không phản ứng, Lưu đoàn trưởng lại tiếp tục lải nhải: “À, còn có một câu này nữa. Tôi cũng không biết có nên nói ra hay không.”
“Không biết thì đừng nói.” Tần Lệ lạnh lùng đáp.
Đoàn trưởng Lưu nghẹn họng.
Trong lòng lẩm bẩm, để tôi xem cậu có thể đắc ý được bao lâu.
Tiểu tử thúi, đường làm quan của cậu hanh thông nhưng đường hôn nhân lại kém cỏi, vợ đầu không biết chăm lo cho gia đình, gả đến đây bảy, tám năm, cơm cũng không thèm nấu.
Vợ sau, ha ha, tạm thời chưa có gì, nhưng chỉ bằng hai đứa con riêng kéo chân sau cô ta mang theo là đã biết sẽ không được bao lâu rồi.
Một tháng tiền lương của Tần Lệ, không chỉ phải nuôi hai đứa con trai của cậu ta, còn phải nuôi vợ, nuôi hai đứa con gái riêng của vợ. 1 xu bẻ thành 4 cũng không đủ tiêu.
Với lại, cô vợ sau này của Tần Lệ, bề ngoài nhìn quá xinh đẹp, vừa nhìn là biết chính là loại kiểu cách, không biết làm việc.
Bị Tần Lệ chặn họng như vậy, đoàn trưởng Lưu trong lòng thầm chửi Tần Lệ 180 lần.
Ai về trước cửa nhà nấy, đoàn trưởng Lưu khịt mũi, nhìn Tần Lệ cười lạnh một cái, không thèm chào hỏi đi thẳng vào nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro