Thập Niên 80: Tái Hôn Gây Dựng Lại Gia Đình
Chương 32
2024-11-02 00:45:22
Thời buổi này trong nước còn chưa thịnh hành trang trí đồ ăn, nhớ lúc mới xuyên qua, cô tới tiệm cơm quốc doanh nấu nướng mấy hôm.
Khách gọi một đĩa thịt chua ngọt, thịt chua ngọt làm xong, cô bày ra cái đĩa trắng, xếp thịt thành hình đoá hoa một bên, lại múc một thìa sốt chua ngọt vẽ mấy đường bên cạnh, trang trí thêm đậu que và cải xanh điểm xuyết.
Đồ ăn bê lên, khách thì ăn ngon lành, còn mấy đầu bếp khác trong tiệm cơm thì nhìn cô như người ngoài hành tinh.
Con bé này ly hôn xong học vẽ hươu vẽ vượn gì thế này?
Thu hồi lại suy nghĩ trong đầu, Thiệu Hoa hỏi bốn đứa nhỏ: “Có cần phải giúp mấy đứa bóc vỏ tôm không?”
Thiệu Mỹ Lâm lắc đầu, lớn tiếng trả lời: “Không cần, con tự bóc tôm.”
Ngay cả Thiệu Mỹ Thiền 3 tuổi cũng lắc lắc đầu nhỏ: “Không.”
Hai anh em Tần Lỗi Tần Hâm ngượng ngùng lắc đầu, nhất là Tần Lỗi, mặt sắp đỏ như cái đít khỉ.
Thiệu Mỹ Thiền mới 3 tuổi đã biết bóc vỏ tôm, nam tử hán 6 tuổi sinh ra và lớn lên trên đảo như cậu mà không biết bóc, nói ra thì mất mặt chết.
Cũng không trách được cậu bé, Tần Lệ và vợ trước chưa từng dạy bọn nhỏ bóc tôm. Tôm bóc vỏ cũng không dễ, mỗi lần Tần Lệ đưa con tới nhà ăn cũng đều chọn mấy món đơn giản, nếu từ từ mà bóc vỏ còn chưa biết ngày tháng năm nào Tần Lệ mới quay lại doanh trại được.
Tần Lệ nhịn không được, duỗi tay bốc một con tôm lên: “Nhìn nhé, để ba dạy các con.”
Anh vặn đầu tôm xuống: “Trước tiên bỏ phần đầu t, sau đó một tay ấn phần đầu, một tay ấn phần đuôi, bấm mạnh vào đây, loại bỏ phần bài tiết của nó ra.” lại tiếp tục: “Sau đó nhẹ nhàng bóc ra như thế này, một con tôm lột vỏ hoàn chỉnh.”
Hai anh em Tần Lỗi Tần Hâm vừa nghe vừa cẩn thận ghi nhớ.
Tần Lệ lơ đãng liếc nhìn hai đứa nhỏ một cái, hài lòng tiếp tục chỉ dạy: “Bóc xong phải nhớ lột phần chỉ tôm màu đen này xuống. Bên trong phần chỉ đều là chất bẩn, không ăn được.”
Anh xác định chuẩn vị trí của chỉ tôm, kéo một cái, cả phần chỉ đen bị lột xuống.
Bên này Tần Lệ đang hướng dẫn, bên kia ba mẹ con Thiệu Hoa đã ăn sắp xong.
Tuy Thiệu Mỹ Lâm cũng biết bóc vỏ, nhưng không được nhanh lắm. Thiệu Mỹ Thiền cũng bóc được, nhưng tay nhỏ lực yếu, bóc một con mất mấy phút, Thiệu Hoa giúp hai bé bóc mấy con.
Cô cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, bóc cho lão nhị và lão tứ, cũng bóc luôn cho cả lão đại và lão tam.
Trong bát bốn đứa nhỏ đều là thịt tôm.
Thiệu Mỹ Lâm tay trái một con, tay phải một con. Bên trái nguyên vị, bên phải chấm tương, ăn đến ngon lành.
Thiệu Mỹ Thiền ăn uống văn nhã hơn nhiều, hai tay nhỏ ôm một con tôm, chậm rãi thưởng thức.
Tần Lệ xem thấy thú vị, hai chị em nhà này, một đứa nóng vội, một đứa bình tĩnh.
Lại nhìn sang hai con trai ruột, mày nhăn thành hình chữ xuyên 川.
Tần Lỗi tay chân vụng về bóc vỏ tôm, bóc xong không dính vỏ thì dính chân.
Tần Hâm dứt khoát bỏ cuộc, trực tiếp ăn tôm Thiệu Hoa bóc cho.
Thiệu Hoa dùng khuỷu tay huých huých Tần Lệ,:“Nhìn cái gì, bóc tôm cho hai con trai anh đi.”
Tần Lệ thở dài, cam chịu bốc một con lên.
Thiệu Mỹ Lâm chỉ vào một con màu đỏ nhìn khá mềm mại, không có vỏ, nói với Thiệu Hoa: “Mẹ, mẹ nhìn con tôm này lạ quá.”
Tần Lệ chép miệng nói: “Đây là tôm lột, cũng là tôm bình thường, chẳng qua vỏ mềm, ăn hơi khác một tí.”
Thiệu Mỹ Lâm ăn thử một con, tôm lột hơi giòn giòn, ăn còn ngon hơn tôm bình thường một chút, hai mắt sáng lên: “Đúng thế, ăn ngon.”
Thiệu Hoa cười tủm tỉm mà lừa dối cô bé: “Ngon đúng không, con xem con tôm lột này có phải có màu đỏ hơn tôm bình thường không. Đây gọi là tôm may mắn đấy, chỉ có bạn nhỏ nào may mắn nhất mới có thể ăn được nó thôi.”
Thiệu Mỹ Lâm ưỡn ngực: “Con may mắn nhất.”
Thiệu Hoa tiếp tục lừa dối: “Bạn nhỏ may mắn nhất hôm nay ăn trưa xong sẽ giúp mẹ rửa bát. Nếu không sau này sẽ không thể ăn được tôm may mắn nữa đâu.”
Thiệu Mỹ Lâm đắn đo giữa việc rửa bát và ăn tôm lột, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm: “Con rửa.”
Thiệu Hoa hài lòng vỗ vỗ đầu dưa nhỏ của cô bé.
Tần Hâm giơ tay: “Dì Thiệu, cháu cũng giúp dì rửa chén. Cháu cũng muốn ăn tôm may mắn.”
Thiệu Hoa mỉm cười: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, ai cũng có phần cả.”
Tần Lệ cạn lời, ăn tôm cũng có thể nói như vậy?
Khách gọi một đĩa thịt chua ngọt, thịt chua ngọt làm xong, cô bày ra cái đĩa trắng, xếp thịt thành hình đoá hoa một bên, lại múc một thìa sốt chua ngọt vẽ mấy đường bên cạnh, trang trí thêm đậu que và cải xanh điểm xuyết.
Đồ ăn bê lên, khách thì ăn ngon lành, còn mấy đầu bếp khác trong tiệm cơm thì nhìn cô như người ngoài hành tinh.
Con bé này ly hôn xong học vẽ hươu vẽ vượn gì thế này?
Thu hồi lại suy nghĩ trong đầu, Thiệu Hoa hỏi bốn đứa nhỏ: “Có cần phải giúp mấy đứa bóc vỏ tôm không?”
Thiệu Mỹ Lâm lắc đầu, lớn tiếng trả lời: “Không cần, con tự bóc tôm.”
Ngay cả Thiệu Mỹ Thiền 3 tuổi cũng lắc lắc đầu nhỏ: “Không.”
Hai anh em Tần Lỗi Tần Hâm ngượng ngùng lắc đầu, nhất là Tần Lỗi, mặt sắp đỏ như cái đít khỉ.
Thiệu Mỹ Thiền mới 3 tuổi đã biết bóc vỏ tôm, nam tử hán 6 tuổi sinh ra và lớn lên trên đảo như cậu mà không biết bóc, nói ra thì mất mặt chết.
Cũng không trách được cậu bé, Tần Lệ và vợ trước chưa từng dạy bọn nhỏ bóc tôm. Tôm bóc vỏ cũng không dễ, mỗi lần Tần Lệ đưa con tới nhà ăn cũng đều chọn mấy món đơn giản, nếu từ từ mà bóc vỏ còn chưa biết ngày tháng năm nào Tần Lệ mới quay lại doanh trại được.
Tần Lệ nhịn không được, duỗi tay bốc một con tôm lên: “Nhìn nhé, để ba dạy các con.”
Anh vặn đầu tôm xuống: “Trước tiên bỏ phần đầu t, sau đó một tay ấn phần đầu, một tay ấn phần đuôi, bấm mạnh vào đây, loại bỏ phần bài tiết của nó ra.” lại tiếp tục: “Sau đó nhẹ nhàng bóc ra như thế này, một con tôm lột vỏ hoàn chỉnh.”
Hai anh em Tần Lỗi Tần Hâm vừa nghe vừa cẩn thận ghi nhớ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Lệ lơ đãng liếc nhìn hai đứa nhỏ một cái, hài lòng tiếp tục chỉ dạy: “Bóc xong phải nhớ lột phần chỉ tôm màu đen này xuống. Bên trong phần chỉ đều là chất bẩn, không ăn được.”
Anh xác định chuẩn vị trí của chỉ tôm, kéo một cái, cả phần chỉ đen bị lột xuống.
Bên này Tần Lệ đang hướng dẫn, bên kia ba mẹ con Thiệu Hoa đã ăn sắp xong.
Tuy Thiệu Mỹ Lâm cũng biết bóc vỏ, nhưng không được nhanh lắm. Thiệu Mỹ Thiền cũng bóc được, nhưng tay nhỏ lực yếu, bóc một con mất mấy phút, Thiệu Hoa giúp hai bé bóc mấy con.
Cô cũng không nặng bên này nhẹ bên kia, bóc cho lão nhị và lão tứ, cũng bóc luôn cho cả lão đại và lão tam.
Trong bát bốn đứa nhỏ đều là thịt tôm.
Thiệu Mỹ Lâm tay trái một con, tay phải một con. Bên trái nguyên vị, bên phải chấm tương, ăn đến ngon lành.
Thiệu Mỹ Thiền ăn uống văn nhã hơn nhiều, hai tay nhỏ ôm một con tôm, chậm rãi thưởng thức.
Tần Lệ xem thấy thú vị, hai chị em nhà này, một đứa nóng vội, một đứa bình tĩnh.
Lại nhìn sang hai con trai ruột, mày nhăn thành hình chữ xuyên 川.
Tần Lỗi tay chân vụng về bóc vỏ tôm, bóc xong không dính vỏ thì dính chân.
Tần Hâm dứt khoát bỏ cuộc, trực tiếp ăn tôm Thiệu Hoa bóc cho.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiệu Hoa dùng khuỷu tay huých huých Tần Lệ,:“Nhìn cái gì, bóc tôm cho hai con trai anh đi.”
Tần Lệ thở dài, cam chịu bốc một con lên.
Thiệu Mỹ Lâm chỉ vào một con màu đỏ nhìn khá mềm mại, không có vỏ, nói với Thiệu Hoa: “Mẹ, mẹ nhìn con tôm này lạ quá.”
Tần Lệ chép miệng nói: “Đây là tôm lột, cũng là tôm bình thường, chẳng qua vỏ mềm, ăn hơi khác một tí.”
Thiệu Mỹ Lâm ăn thử một con, tôm lột hơi giòn giòn, ăn còn ngon hơn tôm bình thường một chút, hai mắt sáng lên: “Đúng thế, ăn ngon.”
Thiệu Hoa cười tủm tỉm mà lừa dối cô bé: “Ngon đúng không, con xem con tôm lột này có phải có màu đỏ hơn tôm bình thường không. Đây gọi là tôm may mắn đấy, chỉ có bạn nhỏ nào may mắn nhất mới có thể ăn được nó thôi.”
Thiệu Mỹ Lâm ưỡn ngực: “Con may mắn nhất.”
Thiệu Hoa tiếp tục lừa dối: “Bạn nhỏ may mắn nhất hôm nay ăn trưa xong sẽ giúp mẹ rửa bát. Nếu không sau này sẽ không thể ăn được tôm may mắn nữa đâu.”
Thiệu Mỹ Lâm đắn đo giữa việc rửa bát và ăn tôm lột, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm: “Con rửa.”
Thiệu Hoa hài lòng vỗ vỗ đầu dưa nhỏ của cô bé.
Tần Hâm giơ tay: “Dì Thiệu, cháu cũng giúp dì rửa chén. Cháu cũng muốn ăn tôm may mắn.”
Thiệu Hoa mỉm cười: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, ai cũng có phần cả.”
Tần Lệ cạn lời, ăn tôm cũng có thể nói như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro