[Thập Niên 80] Thanh Mai Cá Mặn Của Long Hạo Thiên Tái Giá
Lòng Tự Trọng 1
2024-09-06 22:02:30
“Cậu cũng đi về phương nam à?” Người ngồi đối diện Tiêu Nguy hỏi.
"Đúng vậy, chúng tôi đi về phương nam." Người bên cạnh Tiêu Nguy trả lời. Người này là bạn của Tiêu Nguy tên là Bành Dũng. Hai người đi cùng nhau về phương nam để làm ăn.
Không giống như Tiêu Nguy, Bành Dũng có nói qua với ba mẹ mình thay vì rời đi mà không nói tiếng nào.
"Nghe nói phương nam tương đối hỗn loạn, các cậu vẫn nên cẩn thận một chút."
Bành Dũng nói: “Cuộc sống kiềm tiền có nơi nào mà không hỗn loạn”.
Tiêu Nguy liếc nhìn Bành Dũng, Bành Dũng cũng không nói gì thêm. Khi người đàn ông kia đi vào nhà vệ sinh, Bành Dũng nhìn Tiêu Nguy: “Không thể nói sao?”
"Không phải là không thể nói được, có chuyện muốn nói thì nói lại ít câu." Tiêu Nguy nói: "Chờ đến khi tiền trên người cậu bị trộm, cậu sẽ biết hối hận."
Tiêu Nguy vẫn luôn đề phòng, anh ấy có dự cảm không lành. Anh ấy tương đối nhạy cảm với nguy hiểm từ khi còn nhỏ, vì vậy anh ấy phải đề phòng trước. Anh ấy không thể đợi cho đến khi người khác hành động sau đó bọn họ mới phản ứng thì đã không còn kịp nữa.
Những người đó có thể trắng trợn cướp bóc trên tàu nên bọn họ không thể làm ra vẻ giàu có được. Trên chuyến tàu đi về phương nam này có rất nhiều con buôn. Những người này mang theo rất nhiều tiền trên người. Nếu gặp phải tên trộm nhát gan, tên đó sẽ âm thầm trộm cắp. Nếu gặp kẻ to gan có thể trực tiếp yêu cầu những người này đem tiền trên người giao ra.
"Nhưng chúng ta không có bao nhiêu tiền cả." Bành Dũng nói.
Mặc dù họ đến từ thủ đô nhưng trên thực tế, họ thực sự không mang theo bao nhiêu tiền trên người.
Ba mẹ của Bành Dũng không ngăn cản anh ấy đi về phương nam, nhưng bọn họ không cho anh ấy nhiều tiền vì gia đình còn nghèo. Về phần Tiêu Nguy, anh ấy ra đi mà không nói lời nào. Trong nhà chỉ còn lại người mẹ góa và các anh chị em khác. Những người này cũng không thể cho Tiêu Nguy nhiều tiền được.
Gia đình anh ấy rất nghèo khổ. Tiêu Nguy muốn chứng minh rằng bản thân anh ấy có thể kiếm được nhiều tiền, muốn gia đình của ánh trăng sáng công nhận anh ấy, cho dù thi trượt đại học, anh ấy vẫn có thể làm được những công việc khác và vẫn kiếm được rất nhiều tiền phải, không nhất thiết phải đi học mới làm được.
Đi học không phải là con đường duy nhất, chẳng qua nó là hướng đi của hầu hết người bình thường.
Anh ấy, Tiêu Nguy, sẽ đi trên con đường phi thường!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Đúng vậy, chúng tôi đi về phương nam." Người bên cạnh Tiêu Nguy trả lời. Người này là bạn của Tiêu Nguy tên là Bành Dũng. Hai người đi cùng nhau về phương nam để làm ăn.
Không giống như Tiêu Nguy, Bành Dũng có nói qua với ba mẹ mình thay vì rời đi mà không nói tiếng nào.
"Nghe nói phương nam tương đối hỗn loạn, các cậu vẫn nên cẩn thận một chút."
Bành Dũng nói: “Cuộc sống kiềm tiền có nơi nào mà không hỗn loạn”.
Tiêu Nguy liếc nhìn Bành Dũng, Bành Dũng cũng không nói gì thêm. Khi người đàn ông kia đi vào nhà vệ sinh, Bành Dũng nhìn Tiêu Nguy: “Không thể nói sao?”
"Không phải là không thể nói được, có chuyện muốn nói thì nói lại ít câu." Tiêu Nguy nói: "Chờ đến khi tiền trên người cậu bị trộm, cậu sẽ biết hối hận."
Tiêu Nguy vẫn luôn đề phòng, anh ấy có dự cảm không lành. Anh ấy tương đối nhạy cảm với nguy hiểm từ khi còn nhỏ, vì vậy anh ấy phải đề phòng trước. Anh ấy không thể đợi cho đến khi người khác hành động sau đó bọn họ mới phản ứng thì đã không còn kịp nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Những người đó có thể trắng trợn cướp bóc trên tàu nên bọn họ không thể làm ra vẻ giàu có được. Trên chuyến tàu đi về phương nam này có rất nhiều con buôn. Những người này mang theo rất nhiều tiền trên người. Nếu gặp phải tên trộm nhát gan, tên đó sẽ âm thầm trộm cắp. Nếu gặp kẻ to gan có thể trực tiếp yêu cầu những người này đem tiền trên người giao ra.
"Nhưng chúng ta không có bao nhiêu tiền cả." Bành Dũng nói.
Mặc dù họ đến từ thủ đô nhưng trên thực tế, họ thực sự không mang theo bao nhiêu tiền trên người.
Ba mẹ của Bành Dũng không ngăn cản anh ấy đi về phương nam, nhưng bọn họ không cho anh ấy nhiều tiền vì gia đình còn nghèo. Về phần Tiêu Nguy, anh ấy ra đi mà không nói lời nào. Trong nhà chỉ còn lại người mẹ góa và các anh chị em khác. Những người này cũng không thể cho Tiêu Nguy nhiều tiền được.
Gia đình anh ấy rất nghèo khổ. Tiêu Nguy muốn chứng minh rằng bản thân anh ấy có thể kiếm được nhiều tiền, muốn gia đình của ánh trăng sáng công nhận anh ấy, cho dù thi trượt đại học, anh ấy vẫn có thể làm được những công việc khác và vẫn kiếm được rất nhiều tiền phải, không nhất thiết phải đi học mới làm được.
Đi học không phải là con đường duy nhất, chẳng qua nó là hướng đi của hầu hết người bình thường.
Anh ấy, Tiêu Nguy, sẽ đi trên con đường phi thường!
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro