[Thập Niên 80] Thiên Kim Sa Sút Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con
Đây Là Nhà Cu...
2024-10-12 10:22:17
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cô gái lần trước tên Tô Nguyệt Hồng đến tìm Lệ Đình đấy, không phải là con gái của xưởng trưởng xưởng đồ hộp sao, còn là sinh viên.
Không nói đến việc vì con trai chúng tôi phân phối sản phẩm khắp cả nước, còn đặc biệt vào làm ở xưởng quần áo của nó, tôi nói dối sao?’
Con trai và con dâu của Từ Nhị Mai đều đang làm việc tại xưởng quần áo, lập tức nói: “Ôi chao!!! Tôi đã thấy cô gái đấy rồi, lớn lên rất xinh đẹp, còn làm tóc xoăn gợn sóng mốt nhất bây giờ, có thể là phong cách phương tây, quan trọng là nhìn cũng xứng đôi với Lệ Đình.”
Châu Thải Phượng phe phẩy chiếc quạt hương bồ, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo, trong lòng tuy hiểu rằng Tô Nguyệt Hồng cũng không tệ, nhưng vẫn muốn đem con trai mình ra khoe khoang: “Cô ấy xem ra cũng có thể miễn cưỡng kết đôi với con trai tôi, nhưng con gái nhà có tiền cũng không biết quản lý tiền bạc, sau khi kết hôn, tôi vẫn phải để ý tới tiền nong, tránh để cô ta phung phí.”
Tưởng Trụ khuyên nhủ: “Ôi dào, bà bớt lời đi, người trẻ họ có nhiều cách, cần gì bà phải quản?”
Châu Thải Phượng bắt chéo lại chân, tỏ vẻ chủ mẫu trong nhà, không chút do dự nói: “Ông thì biết cái gì? Ai có thể gả cho con trai chúng ta là may mắn của họ, con trai tôi có ngày hôm nay chẳng phải đều do tôi dạy dỗ sao. Về sau con dâu mà không nghe lời, tôi cho ra ở riêng. Tôi nuôi con tôi đến ngày hôm nay, cô ta ở đâu tự dưng tới hưởng, còn dám bỏ bê hai người già chúng ta, đẹp mặt chưa.”
Đột nhiên, trong đám người có một giọng nói kinh ngạc: “Ôi!!! Đây không phải Lệ Đình sao? Muộn như vậy rồi còn dẫn về một cô gái xinh đẹp.”
Châu Thải Phượng không lấy làm lạ, cũng không thèm ngoái lại nhìn, cao cao tại thượng nói: “Ông nhìn cái tên tiểu tử thối này, đã chọn phụ nữ mình thích rồi, từ nhỏ đến lớn bao nhiêu cô gái đến vây quanh sân nhà tôi, không phải muốn kết hôn cùng con trai tôi sao.”
Tưởng Nhị Cẩu vừa chỉ vừa nói: “Không phải, cô gái này vừa đi vừa khóc, xem ra là bị ép, nhưng tôi thấy Lệ Đình nhà bà sống chết kéo tay người ta không buông ra.”
“Cái gì?”
Giọng của Châu Thải Phượng đột nhiên cao vút, quay đầu nhìn thì thấy Tưởng Lệ Đình đang kéo tay Tô Vãn Nghiên.
Mà khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Tô Vãn Nghiên đang giàn giụa nước mặt, bị ép đi theo.
Bà sốt sắng hỏi: “Lệ Đình, con đang làm gì vậy?”
Tưởng Lệ Đình mở miệng cười thật tươi, vui vẻ nói: “Ba, mẹ, đây là vợ con, cuối tháng con sẽ kết hôn với cô ấy, từ tối nay cô ấy sẽ ở lại nhà mình.”
Trong giây lát, mọi người xung quanh thấy hắn gấp gáp như chưa từng thấy phụ nữ, khẽ bật cười.
Châu Thải Phượng nhớ đến những lời vừa nãy khen con trai, khuôn mặt già nua của bà bỗng đỏ bừng: “Tên tiểu tử thối kia, việc kết hôn sao có thể vội vàng như vậy, hơn nữa chưa kết hôn sao có thể đưa cô dâu về nhà được?”
Cô gái lần trước tên Tô Nguyệt Hồng đến tìm Lệ Đình đấy, không phải là con gái của xưởng trưởng xưởng đồ hộp sao, còn là sinh viên.
Không nói đến việc vì con trai chúng tôi phân phối sản phẩm khắp cả nước, còn đặc biệt vào làm ở xưởng quần áo của nó, tôi nói dối sao?’
Con trai và con dâu của Từ Nhị Mai đều đang làm việc tại xưởng quần áo, lập tức nói: “Ôi chao!!! Tôi đã thấy cô gái đấy rồi, lớn lên rất xinh đẹp, còn làm tóc xoăn gợn sóng mốt nhất bây giờ, có thể là phong cách phương tây, quan trọng là nhìn cũng xứng đôi với Lệ Đình.”
Châu Thải Phượng phe phẩy chiếc quạt hương bồ, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo, trong lòng tuy hiểu rằng Tô Nguyệt Hồng cũng không tệ, nhưng vẫn muốn đem con trai mình ra khoe khoang: “Cô ấy xem ra cũng có thể miễn cưỡng kết đôi với con trai tôi, nhưng con gái nhà có tiền cũng không biết quản lý tiền bạc, sau khi kết hôn, tôi vẫn phải để ý tới tiền nong, tránh để cô ta phung phí.”
Tưởng Trụ khuyên nhủ: “Ôi dào, bà bớt lời đi, người trẻ họ có nhiều cách, cần gì bà phải quản?”
Châu Thải Phượng bắt chéo lại chân, tỏ vẻ chủ mẫu trong nhà, không chút do dự nói: “Ông thì biết cái gì? Ai có thể gả cho con trai chúng ta là may mắn của họ, con trai tôi có ngày hôm nay chẳng phải đều do tôi dạy dỗ sao. Về sau con dâu mà không nghe lời, tôi cho ra ở riêng. Tôi nuôi con tôi đến ngày hôm nay, cô ta ở đâu tự dưng tới hưởng, còn dám bỏ bê hai người già chúng ta, đẹp mặt chưa.”
Đột nhiên, trong đám người có một giọng nói kinh ngạc: “Ôi!!! Đây không phải Lệ Đình sao? Muộn như vậy rồi còn dẫn về một cô gái xinh đẹp.”
Châu Thải Phượng không lấy làm lạ, cũng không thèm ngoái lại nhìn, cao cao tại thượng nói: “Ông nhìn cái tên tiểu tử thối này, đã chọn phụ nữ mình thích rồi, từ nhỏ đến lớn bao nhiêu cô gái đến vây quanh sân nhà tôi, không phải muốn kết hôn cùng con trai tôi sao.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Nhị Cẩu vừa chỉ vừa nói: “Không phải, cô gái này vừa đi vừa khóc, xem ra là bị ép, nhưng tôi thấy Lệ Đình nhà bà sống chết kéo tay người ta không buông ra.”
“Cái gì?”
Giọng của Châu Thải Phượng đột nhiên cao vút, quay đầu nhìn thì thấy Tưởng Lệ Đình đang kéo tay Tô Vãn Nghiên.
Mà khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Tô Vãn Nghiên đang giàn giụa nước mặt, bị ép đi theo.
Bà sốt sắng hỏi: “Lệ Đình, con đang làm gì vậy?”
Tưởng Lệ Đình mở miệng cười thật tươi, vui vẻ nói: “Ba, mẹ, đây là vợ con, cuối tháng con sẽ kết hôn với cô ấy, từ tối nay cô ấy sẽ ở lại nhà mình.”
Trong giây lát, mọi người xung quanh thấy hắn gấp gáp như chưa từng thấy phụ nữ, khẽ bật cười.
Châu Thải Phượng nhớ đến những lời vừa nãy khen con trai, khuôn mặt già nua của bà bỗng đỏ bừng: “Tên tiểu tử thối kia, việc kết hôn sao có thể vội vàng như vậy, hơn nữa chưa kết hôn sao có thể đưa cô dâu về nhà được?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro