[Thập Niên 80] Thiên Kim Sa Sút Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con
Đây Là Nhà Cu...
2024-10-12 10:22:17
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Không vội, con vịt đã nấu chín còn có thể bay, thôi mẹ đừng nói nữa, dù sao cuối tháng con sẽ cử hành hôn lễ, dẫn cô ấy về nhà trước đã.”
Tưởng Lệ Đình nói xong, quay sang nói với mọi người xung quanh: “Cuối tháng tới nhà tôi uống rượu mừng nhé.”
Lồng ngực của Châu Thải Phượng run rẩy, phát hiện ánh mắt của mọi người xung quanh đầy sự châm chọc.
Bà nhìn bộ dạng và tướng mạo của Tô Vãn Nghiên cho rằng cô nhất định là người có tiền, vì để lấy lại thể diện, cố ý nói lớn tiếng: “Đây là tiểu thư nhà nào?”
Tưởng Lệ Đình không quay đầu lại, nói một câu: “Ba cô ấy tên là Tô Quốc Chí.”
Bỗng nhiên từ sau lưng truyền đến tiếng gầm như sư tử Hà Đông: “Cái gì? Là cái người sa cơ thất thế ở thị trấn, còn thiếu nợ con bốn nghìn đồng, mà đi gán nợ cô gái kia?”
“Vâng.” Tưởng Lệ Đình không thèm để ý đến giọng của bà.
“Ôi mẹ ơi.”
Châu Thải Phượng cảm thấy như bị đánh một gậy vào đầu, tức mà muốn ngất xỉu. Hai chân không còn bắt chéo nữa mà bỏ sang hai bên.
Xung quanh tiếng cười ngày một nhiều.
Tưởng Trụ đỡ lấy bà, mặt mày xanh lét nói: “Được rồi, về nhà rồi nói sau.”
Hai người rời đi, bên dưới cây hòe vẫn còn náo nhiệt.
“Mọi người xem, bây giờ Thải Phượng bị vả vào mặt kêu bôm bốp, lại còn là bị chính con trai vả.”
“Không nói đến những việc khác, giờ xem ra Thải Phượng phải ba ngày nữa không ra khỏi cửa.”
“Tưởng Lệ Đình cũng thật là, vừa nãy không phải hắn gọi hai vợ chồng Châu Thải Phượng thì tôi còn tưởng là con trai ngốc nhà địa chủ nào đấy. Tôi chưa bao giờ thấy hắn cười vui vẻ như vậy, chắc hắn phải thích cái người sa cơ thất thế kia lắm.”
… …
Tô Vãn Nghiên bị dẫn đến trước tòa nhà nhỏ, lập tức kinh ngạc dừng lại: Chỉ thấy một tòa nhà nhỏ ở trong sân, chất đầy củi và các đồ đạc linh tinh. Một dây phơi quần áo mắc ngang sân, phía trên đang phơi quần áo, trừ một chiếc sơ mi và quần tây đàn ông có móc treo, còn lại đều là tùy ý dàn ra.
Chuồng heo phía trong lại càng bẩn thỉu không chịu được, gà vịt được quây lại trong góc sân thì đầy phân và nước tiểu. Trên mặt bàn trong phòng khách thì bày đầy nông cụ, trông rất lộn xộn đến nỗi không còn chỗ đi lại.
Tô Vãn Nghiên thấy nhà này bừa bộn như vậy, thật sự bị hủy hoại, cô nuốt nước bọt nói: “Đây là nhà anh sao?”
Tưởng Lệ Đình không thấy điểm gì lạ, bèn nói: “Đúng rồi.”
Ai lại sống ở một nơi nhếch nhác như vậy chứ? Tô Vãn Nghiên đương nhiên không nói ra những lời này mà chỉ lẩm bẩm trong lòng.
Đúng lúc này, một đứa bé bò ra, hình như khoảng hơn một tuổi, tròn lông lốc, mái tóc xơ xác ngang tai, trông như bị pháo nổ.
Bảo Bảo mở to đôi mắt tròn xoe, khóe môi còn đang dính nước miếng lẫn với chút bùn đất, nhìn qua trông nhớp nháp, bẩn thỉu. Nhìn thấy Tưởng Lệ Đình, cô bé đưa tay ra gọi, miệng bập bẹ chưa rõ tiếng: “Ba ba.”
“Không vội, con vịt đã nấu chín còn có thể bay, thôi mẹ đừng nói nữa, dù sao cuối tháng con sẽ cử hành hôn lễ, dẫn cô ấy về nhà trước đã.”
Tưởng Lệ Đình nói xong, quay sang nói với mọi người xung quanh: “Cuối tháng tới nhà tôi uống rượu mừng nhé.”
Lồng ngực của Châu Thải Phượng run rẩy, phát hiện ánh mắt của mọi người xung quanh đầy sự châm chọc.
Bà nhìn bộ dạng và tướng mạo của Tô Vãn Nghiên cho rằng cô nhất định là người có tiền, vì để lấy lại thể diện, cố ý nói lớn tiếng: “Đây là tiểu thư nhà nào?”
Tưởng Lệ Đình không quay đầu lại, nói một câu: “Ba cô ấy tên là Tô Quốc Chí.”
Bỗng nhiên từ sau lưng truyền đến tiếng gầm như sư tử Hà Đông: “Cái gì? Là cái người sa cơ thất thế ở thị trấn, còn thiếu nợ con bốn nghìn đồng, mà đi gán nợ cô gái kia?”
“Vâng.” Tưởng Lệ Đình không thèm để ý đến giọng của bà.
“Ôi mẹ ơi.”
Châu Thải Phượng cảm thấy như bị đánh một gậy vào đầu, tức mà muốn ngất xỉu. Hai chân không còn bắt chéo nữa mà bỏ sang hai bên.
Xung quanh tiếng cười ngày một nhiều.
Tưởng Trụ đỡ lấy bà, mặt mày xanh lét nói: “Được rồi, về nhà rồi nói sau.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người rời đi, bên dưới cây hòe vẫn còn náo nhiệt.
“Mọi người xem, bây giờ Thải Phượng bị vả vào mặt kêu bôm bốp, lại còn là bị chính con trai vả.”
“Không nói đến những việc khác, giờ xem ra Thải Phượng phải ba ngày nữa không ra khỏi cửa.”
“Tưởng Lệ Đình cũng thật là, vừa nãy không phải hắn gọi hai vợ chồng Châu Thải Phượng thì tôi còn tưởng là con trai ngốc nhà địa chủ nào đấy. Tôi chưa bao giờ thấy hắn cười vui vẻ như vậy, chắc hắn phải thích cái người sa cơ thất thế kia lắm.”
… …
Tô Vãn Nghiên bị dẫn đến trước tòa nhà nhỏ, lập tức kinh ngạc dừng lại: Chỉ thấy một tòa nhà nhỏ ở trong sân, chất đầy củi và các đồ đạc linh tinh. Một dây phơi quần áo mắc ngang sân, phía trên đang phơi quần áo, trừ một chiếc sơ mi và quần tây đàn ông có móc treo, còn lại đều là tùy ý dàn ra.
Chuồng heo phía trong lại càng bẩn thỉu không chịu được, gà vịt được quây lại trong góc sân thì đầy phân và nước tiểu. Trên mặt bàn trong phòng khách thì bày đầy nông cụ, trông rất lộn xộn đến nỗi không còn chỗ đi lại.
Tô Vãn Nghiên thấy nhà này bừa bộn như vậy, thật sự bị hủy hoại, cô nuốt nước bọt nói: “Đây là nhà anh sao?”
Tưởng Lệ Đình không thấy điểm gì lạ, bèn nói: “Đúng rồi.”
Ai lại sống ở một nơi nhếch nhác như vậy chứ? Tô Vãn Nghiên đương nhiên không nói ra những lời này mà chỉ lẩm bẩm trong lòng.
Đúng lúc này, một đứa bé bò ra, hình như khoảng hơn một tuổi, tròn lông lốc, mái tóc xơ xác ngang tai, trông như bị pháo nổ.
Bảo Bảo mở to đôi mắt tròn xoe, khóe môi còn đang dính nước miếng lẫn với chút bùn đất, nhìn qua trông nhớp nháp, bẩn thỉu. Nhìn thấy Tưởng Lệ Đình, cô bé đưa tay ra gọi, miệng bập bẹ chưa rõ tiếng: “Ba ba.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro