[Thập Niên 80] Thiên Kim Sa Sút Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con
Duyên Phận Là...
2024-10-12 10:22:17
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhiều ngày suy nghĩ khiến Tô Quốc Chí ăn không ngon, ngủ không yên, người tiều tụy hẳn đi, ông lảo đảo đứng lên nói: “Lý Thúy Lam, bỏ cái suy nghĩ của bà đi, tôi nhất định không đem con gái mình đi gán nợ đâu.”
Lý Thúy Lam cũng nóng tính, tức giận nói to: “Được, ông bán nhà đi, bà đây đánh con của ông. Ông cũng nghe thấy rồi đấy, lão già bắt mạch bảo đây là con trai. Ông muốn quan tâm con gái của ông thì đừng trách tôi lòng dạ độc ác.”
Ánh mắt của Tô Quốc Chí run rẩy, đầu óc quay cuồng, suýt nữa thì đứng không vững. Tuổi đã trung niên nên rất mong đợi tương lai về sau.
Ông không nghĩ Lý Thúy Lam làm thật, vội vàng giữ chặt cánh tay của Lý Thúy Lam.
Đúng lúc này, cũng để ý tới Tô Vãn Nghiên đang ôm gạo đứng ở cửa.
Ông ta gãi gãi đầu, hô hấp có chút không tự nhiên, nói: “Nghiên Nghiên, con yên tâm, ba không có ý đó. Hơn nữa, người ta cũng không thiếu tiền, nhất định sẽ không đồng ý chuyện gán nợ này.”
Tô Vãn Nghiên chớp đôi mi, che khuất đôi mắt màu nâu ảm đạm, cô đi vào trong bếp.
Đặt gạo lên kệ bếp, tuy không rõ suy nghĩ của ba nhưng cũng muốn tranh thủ vì bản thân mà nói: “Chính ba cũng đã nói, nếu như đem con gán nợ, thì người trong nhà nhất định sẽ khinh thường con. Cả đời con đã bị hủy trong tay ba rồi, nếu ba còn muốn lương tâmyên ổn, thì tùy ba.”
Lý Thúy Lam lau nước mắt nói: “Nghiên Nghiên, nhan sắc của con nhất định vừa ý người ta, dì van con, con đồng ý đi.
Dù sao, con gái lớn cũng phải lập gia đình, đọc nhiều sách cũng vô dụng.
Ngôi nhà này là thể diện cuối cùng của chúng ta, con không thể nhìn chúng ta lưu lạc giống như đám người quê mùa kia được.”
Tô Vãn Nghiên đứng ở trong bếp, nhìn thẳng bà ta, nói: “Tìm nhiều lý do như vậy, là muốn cho tôi cả đời chịu khổ để đổi lại là con bà có được ngôi nhà đúng không?
Bà đang hỏi con gái do chính bà sinh ra, để nó bỏ học rồi gả cho gia đình như thế đúng không.”
Lý Thúy Lam lập tức im lặng.
Vừa đúng lúc, từ ngoài sân truyền đến một giọng nói: “Tô Quốc Chí, nhà của ông thật sạch sẽ? Nếu đã chuyển xong, thì mau đền nhà cho tôi đi, để tôi đỡ phải đưa người tới đây đập đồ, đánh người.”
Nhìn từ cửa phòng bếp, Tô Vãn Nghiên đã thấy Tưởng Lệ Đình dẫn theo Bùi Dạ và Châu Lực.
Cô chau mày: Là hắn?
Chẳng lẽ hắn chính là cái tên chủ nợ họ Tưởng gì gì đó?
Tô Quốc Chí thật thà ra ngoài tiếp đón, nói: “Cậu yên tâm, tôi đã rao bán nhà, tháng này sẽ trả cậu tiền.”
Bước chân của Tưởng Lệ Đình phóng khoáng đi về phía cửa, tựa ở khung cửa, vừa vặn dựa lưng về phía phòng bếp.
Nhiều ngày suy nghĩ khiến Tô Quốc Chí ăn không ngon, ngủ không yên, người tiều tụy hẳn đi, ông lảo đảo đứng lên nói: “Lý Thúy Lam, bỏ cái suy nghĩ của bà đi, tôi nhất định không đem con gái mình đi gán nợ đâu.”
Lý Thúy Lam cũng nóng tính, tức giận nói to: “Được, ông bán nhà đi, bà đây đánh con của ông. Ông cũng nghe thấy rồi đấy, lão già bắt mạch bảo đây là con trai. Ông muốn quan tâm con gái của ông thì đừng trách tôi lòng dạ độc ác.”
Ánh mắt của Tô Quốc Chí run rẩy, đầu óc quay cuồng, suýt nữa thì đứng không vững. Tuổi đã trung niên nên rất mong đợi tương lai về sau.
Ông không nghĩ Lý Thúy Lam làm thật, vội vàng giữ chặt cánh tay của Lý Thúy Lam.
Đúng lúc này, cũng để ý tới Tô Vãn Nghiên đang ôm gạo đứng ở cửa.
Ông ta gãi gãi đầu, hô hấp có chút không tự nhiên, nói: “Nghiên Nghiên, con yên tâm, ba không có ý đó. Hơn nữa, người ta cũng không thiếu tiền, nhất định sẽ không đồng ý chuyện gán nợ này.”
Tô Vãn Nghiên chớp đôi mi, che khuất đôi mắt màu nâu ảm đạm, cô đi vào trong bếp.
Đặt gạo lên kệ bếp, tuy không rõ suy nghĩ của ba nhưng cũng muốn tranh thủ vì bản thân mà nói: “Chính ba cũng đã nói, nếu như đem con gán nợ, thì người trong nhà nhất định sẽ khinh thường con. Cả đời con đã bị hủy trong tay ba rồi, nếu ba còn muốn lương tâmyên ổn, thì tùy ba.”
Lý Thúy Lam lau nước mắt nói: “Nghiên Nghiên, nhan sắc của con nhất định vừa ý người ta, dì van con, con đồng ý đi.
Dù sao, con gái lớn cũng phải lập gia đình, đọc nhiều sách cũng vô dụng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngôi nhà này là thể diện cuối cùng của chúng ta, con không thể nhìn chúng ta lưu lạc giống như đám người quê mùa kia được.”
Tô Vãn Nghiên đứng ở trong bếp, nhìn thẳng bà ta, nói: “Tìm nhiều lý do như vậy, là muốn cho tôi cả đời chịu khổ để đổi lại là con bà có được ngôi nhà đúng không?
Bà đang hỏi con gái do chính bà sinh ra, để nó bỏ học rồi gả cho gia đình như thế đúng không.”
Lý Thúy Lam lập tức im lặng.
Vừa đúng lúc, từ ngoài sân truyền đến một giọng nói: “Tô Quốc Chí, nhà của ông thật sạch sẽ? Nếu đã chuyển xong, thì mau đền nhà cho tôi đi, để tôi đỡ phải đưa người tới đây đập đồ, đánh người.”
Nhìn từ cửa phòng bếp, Tô Vãn Nghiên đã thấy Tưởng Lệ Đình dẫn theo Bùi Dạ và Châu Lực.
Cô chau mày: Là hắn?
Chẳng lẽ hắn chính là cái tên chủ nợ họ Tưởng gì gì đó?
Tô Quốc Chí thật thà ra ngoài tiếp đón, nói: “Cậu yên tâm, tôi đã rao bán nhà, tháng này sẽ trả cậu tiền.”
Bước chân của Tưởng Lệ Đình phóng khoáng đi về phía cửa, tựa ở khung cửa, vừa vặn dựa lưng về phía phòng bếp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro