[Thập Niên 80] Thiên Kim Sa Sút Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con
Duyên Phận Là...
2024-10-12 10:22:17
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hắn lấy từ trong túi ra một điếu thuốc lá, châm thuốc rồi đặt lên môi, khuôn mặt điển trai nói với vẻ côn đồ: “Ông bán nhà rồi bỏ trốn thì lão tử biết tìm ai đòi tiền đây? Nhà này hôm nay phải đền cho tôi, bây giờ tranh thủ thời gian mau đưa người nhà chuyển đi đi.”
Tô Quốc Chí ở trước mặt hắn căn bản không ngóc đầu lên được, ăn nói khép nép: “Tôi nợ cậu bốn nghìn đồng, nhưng nhà này bốn nghìn đồng thì không đủ.”
Tưởng Lệ Đình đang ngậm thuốc, vẻ mặt không hề dễ chọc vào: “Yên tâm, tôi cũng không phải là người không biết đạo lý, cứ theo giá thị trường, nhiều hơn bao nhiêu thì trừ đi tiền lãi của tôi, tôi bù tiếp cho ông không được sao.”
Lý Thúy Lam rất sợ Tô Quốc Chí đồng ý, vẻ mặt tươi cười, can đảm nói: “Thực ra, nhà của chúng tôi có đứa con gái, năm nay mười tám tuổi, nghe nói cậu cũng chưa kết hôn, không bằng gán cho cậu có được không? Như vậy coi như hết nợ nhé.”
Tô Niệm Niệm từ trên lầu vội vàng chạy xuống, da thịt trên mặt lắc lư lên xuống.
Cô trừng mắt thật lớn, hét lên: “Không được bán chị của tôi.”
Lý Thúy Lam tức giận nói: “Đi, qua bên kia chờ, nếu không thì cũng bán nốt mày đi.”
Tô Niệm Niệm khóc “Oa” lên một tiếng, thút thít: “Chị gái tôi tốt như vậy, sao có thể gả cho loại người này, nhất định không được.”
Lý Thúy Lam tức giận nói: Nó không được thì mày chắc? Mọi người đều đói bụng, nhà cũng không còn, sắp chết hết rồi.”
Tưởng Lệ Đình nhìn một lớn một nhỏ cãi nhau, hắn xùy nhẹ một tiếng, nói: “Lúc trước có người thiếu nợ tôi, người ta muốn đem ba đứa con gái gán nợ cho tôi, còn không muốn danh phận mà ở lại hầu hạ tôi, tôi cũng không đồng ý?
Bà chỉ có một đứa? Con gái các người dát vàng hay dát bạc mà còn đòi được xóa nợ?”
Tô Vãn Nghiên ở trong bếp nghe hắn sỉ nhục mà mặt đỏ tới tận mang tai. Cô lẩm bẩm, khép mi mắt xuống.
Tên lưu manh này, đúng là sỉ nhục người khác.
Bùi Dạ đem quà đi vào trong sảnh, cười nhẹ nói: “Có thể các người vừa trở về, chưa nghe đến tên tuổi của anh ấy, cái này là để theo đuổi người phụ nữ mà anh ấy thích.
Đã sắp xếp từ đầu đến cuối xưởng, con gái của tên thiếu nợ mà cũng muốn chen ngang, nằm mơ cũng không có chuyện tốt đẹp vậy đâu.”
Tô Quốc Chí nghe không lọt tai, lồng ngực run rẩy nói: “Nếu cậu không sỉ nhục người khác, có đồng ý lấy thì tôi cũng không gả con gái mình cho loại người như cậu.”
Hai con ngươi của Tưởng Lệ Đình nheo lại một cách nguy hiểm, đôi môi mỏng gợi cảm phả ra làn khói trắng, hắn nắm chặt cổ áo của Tô Quốc Chí, hung hăng nói: “Mẹ kiếp, xem ra ông vẫn chịu thiệt thòi, lời nói hôm nay của lão tử sẽ gác lại chuyện này, hoặc là giao nhà, hoặc là ông để lại một chân, rồi để lại nhà.
Còn việc ông muốn dùng con gái xóa nợ, con gái của ông có cởi hết nằm trước mặt tôi, tôi cũng không thèm để ý.”
Hắn lấy từ trong túi ra một điếu thuốc lá, châm thuốc rồi đặt lên môi, khuôn mặt điển trai nói với vẻ côn đồ: “Ông bán nhà rồi bỏ trốn thì lão tử biết tìm ai đòi tiền đây? Nhà này hôm nay phải đền cho tôi, bây giờ tranh thủ thời gian mau đưa người nhà chuyển đi đi.”
Tô Quốc Chí ở trước mặt hắn căn bản không ngóc đầu lên được, ăn nói khép nép: “Tôi nợ cậu bốn nghìn đồng, nhưng nhà này bốn nghìn đồng thì không đủ.”
Tưởng Lệ Đình đang ngậm thuốc, vẻ mặt không hề dễ chọc vào: “Yên tâm, tôi cũng không phải là người không biết đạo lý, cứ theo giá thị trường, nhiều hơn bao nhiêu thì trừ đi tiền lãi của tôi, tôi bù tiếp cho ông không được sao.”
Lý Thúy Lam rất sợ Tô Quốc Chí đồng ý, vẻ mặt tươi cười, can đảm nói: “Thực ra, nhà của chúng tôi có đứa con gái, năm nay mười tám tuổi, nghe nói cậu cũng chưa kết hôn, không bằng gán cho cậu có được không? Như vậy coi như hết nợ nhé.”
Tô Niệm Niệm từ trên lầu vội vàng chạy xuống, da thịt trên mặt lắc lư lên xuống.
Cô trừng mắt thật lớn, hét lên: “Không được bán chị của tôi.”
Lý Thúy Lam tức giận nói: “Đi, qua bên kia chờ, nếu không thì cũng bán nốt mày đi.”
Tô Niệm Niệm khóc “Oa” lên một tiếng, thút thít: “Chị gái tôi tốt như vậy, sao có thể gả cho loại người này, nhất định không được.”
Lý Thúy Lam tức giận nói: Nó không được thì mày chắc? Mọi người đều đói bụng, nhà cũng không còn, sắp chết hết rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Lệ Đình nhìn một lớn một nhỏ cãi nhau, hắn xùy nhẹ một tiếng, nói: “Lúc trước có người thiếu nợ tôi, người ta muốn đem ba đứa con gái gán nợ cho tôi, còn không muốn danh phận mà ở lại hầu hạ tôi, tôi cũng không đồng ý?
Bà chỉ có một đứa? Con gái các người dát vàng hay dát bạc mà còn đòi được xóa nợ?”
Tô Vãn Nghiên ở trong bếp nghe hắn sỉ nhục mà mặt đỏ tới tận mang tai. Cô lẩm bẩm, khép mi mắt xuống.
Tên lưu manh này, đúng là sỉ nhục người khác.
Bùi Dạ đem quà đi vào trong sảnh, cười nhẹ nói: “Có thể các người vừa trở về, chưa nghe đến tên tuổi của anh ấy, cái này là để theo đuổi người phụ nữ mà anh ấy thích.
Đã sắp xếp từ đầu đến cuối xưởng, con gái của tên thiếu nợ mà cũng muốn chen ngang, nằm mơ cũng không có chuyện tốt đẹp vậy đâu.”
Tô Quốc Chí nghe không lọt tai, lồng ngực run rẩy nói: “Nếu cậu không sỉ nhục người khác, có đồng ý lấy thì tôi cũng không gả con gái mình cho loại người như cậu.”
Hai con ngươi của Tưởng Lệ Đình nheo lại một cách nguy hiểm, đôi môi mỏng gợi cảm phả ra làn khói trắng, hắn nắm chặt cổ áo của Tô Quốc Chí, hung hăng nói: “Mẹ kiếp, xem ra ông vẫn chịu thiệt thòi, lời nói hôm nay của lão tử sẽ gác lại chuyện này, hoặc là giao nhà, hoặc là ông để lại một chân, rồi để lại nhà.
Còn việc ông muốn dùng con gái xóa nợ, con gái của ông có cởi hết nằm trước mặt tôi, tôi cũng không thèm để ý.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro