[Thập Niên 80] Thiên Kim Sa Sút Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con
Tầm Nhìn Của...
2024-10-12 10:22:17
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bùi Dạ mím môi, nhìn có vẻ hả hê, nói: “Nhìn xem, tôi đã nói là đẹp mà, thật đáng tiếc, anh không phát hiện ra cô ấy trông như thế nào, mà còn đắc tội với người ta. Cẩn thận về sau có những thứ duyên phận không thể nói trước, vì lời nói hôm nay mà khó thực hiện.”
Tưởng Lệ Đình rít một hơi thuốc lá, làn khói mỏng phả ra từ đôi môi mỏng gợi cảm.
Hai con ngươi của hắn nheo lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tô Vãn Nghiên, cứng ngắc nói: “Dừng, bóng lưng cũng…bình thường, tầm nhìn của tôi cũng cao chứ.”
Khóe môi của Bùi Dạ khẽ nhếch lên, đã nhìn thấu nhưng bóc mẽ hắn: “Được rồi, anh mau thu hồi ánh mắt dính lên người ta đi, không phải nói muốn đến nhà tôi ăn cơm sao.”
“Tôi đến hợp tác xã mua ít đồ trước, đi tay không cũng không hay lắm.”
Tưởng Lệ Đình tính toán danh sách cũng không thấy có vấn đề gì, giao việc cho Châu Lục xong bèn đi tới hợp tác xã.
Mới bước vào cửa, liền thấy bóng lưng duyên dáng quen thuộc trước quầy.
Hắn dừng lại giây lát, sau đó không do dự, lặng lẽ đi tới khu vực gạo, bột mì, dầu và ngũ cốc.
Ánh mắt của Bùi Dạ đầy vẻ trêu chọc, nhìn thấu tâm tư của hắn, bèn trêu ghẹo: “Tưởng Lệ Đình, anh sang bên đó làm gì? Trong nhà tôi đâu thiếu lương thực.”
“Nhà của tôi thiếu.”
Hai tai của Tưởng Lệ Đình đỏ ửng, giọng nói không tự tin, trong đám người chen chúc, đi về hướng Tô Vãn Nghiên.
Bùi Dạ cười nói: “Đúng rồi, nhà anh không chỉ thiếu lương thực, còn thiếu vợ đấy.”
Tô Vãn Nghiên nghe thấy tiếng nói, cũng biết là hai người kia.
Cô mấp máy môi: “Lại là cái đồ quỷ sứ đáng ghét kia.”
Đúng lúc, người bán hàng cân gạo cho cô, quả cân để thật cao mà nói: “Cái này một đồng một xu, được không?”
Tô Vãn Nghiên ngượng ngùng nói ra tình cảnh quẫn bách của gia đình, nàng chậm rãi lắc đầu, lấy ra một ít tiền trong tay.
Người bán hàng sốt ruột xúc một ít gạo từ trong bao, lại gẩy cán cân nói: “Lắm chuyện, bảy xu một cân gạo, tôi sẽ lấy thêm cho cô, sau đó đong ít hơn, làm sao mà cân chính xác được, mất thời gian của tôi quá.”
Tưởng Lệ Đình bước tới sau lưng Tô Vãn Nghiên, hắn ngừng lại: Đây là thiên kim tiểu thư sa sút, quay về huyện nhỏ để trốn nợ sao?
Tô Vãn Nghiên biết nhân viên mậu dịch của xí nghiệp quốc doanh rất kiêu ngạo, cãi vã cũng chỉ thiệt mình.
Mà cô ấy tiêu tiền của bản thân, nuôi sống một gia đình lớn, như thế lại càng bất đắc dĩ, người bán hàng cũng không khó xử.
Cô vừa ôm gạo xoay người lại.
“Bịch” một tiếng.
Không kịp tránh bỗng va vào một thân hình cao lớn.
Mọi người xung quanh đang chen chúc, đôi mắt của Tưởng Lệ Đình dừng lại ở thiếu nữ va vào người mình.
Chỉ thấy đôi mắt của cô đẹp như làn nước mùa xuân, đôi môi không thoa son mà đỏ mọng, ngũ quan tinh tế như tạo vật của Thượng đế vậy.
Bùi Dạ mím môi, nhìn có vẻ hả hê, nói: “Nhìn xem, tôi đã nói là đẹp mà, thật đáng tiếc, anh không phát hiện ra cô ấy trông như thế nào, mà còn đắc tội với người ta. Cẩn thận về sau có những thứ duyên phận không thể nói trước, vì lời nói hôm nay mà khó thực hiện.”
Tưởng Lệ Đình rít một hơi thuốc lá, làn khói mỏng phả ra từ đôi môi mỏng gợi cảm.
Hai con ngươi của hắn nheo lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tô Vãn Nghiên, cứng ngắc nói: “Dừng, bóng lưng cũng…bình thường, tầm nhìn của tôi cũng cao chứ.”
Khóe môi của Bùi Dạ khẽ nhếch lên, đã nhìn thấu nhưng bóc mẽ hắn: “Được rồi, anh mau thu hồi ánh mắt dính lên người ta đi, không phải nói muốn đến nhà tôi ăn cơm sao.”
“Tôi đến hợp tác xã mua ít đồ trước, đi tay không cũng không hay lắm.”
Tưởng Lệ Đình tính toán danh sách cũng không thấy có vấn đề gì, giao việc cho Châu Lục xong bèn đi tới hợp tác xã.
Mới bước vào cửa, liền thấy bóng lưng duyên dáng quen thuộc trước quầy.
Hắn dừng lại giây lát, sau đó không do dự, lặng lẽ đi tới khu vực gạo, bột mì, dầu và ngũ cốc.
Ánh mắt của Bùi Dạ đầy vẻ trêu chọc, nhìn thấu tâm tư của hắn, bèn trêu ghẹo: “Tưởng Lệ Đình, anh sang bên đó làm gì? Trong nhà tôi đâu thiếu lương thực.”
“Nhà của tôi thiếu.”
Hai tai của Tưởng Lệ Đình đỏ ửng, giọng nói không tự tin, trong đám người chen chúc, đi về hướng Tô Vãn Nghiên.
Bùi Dạ cười nói: “Đúng rồi, nhà anh không chỉ thiếu lương thực, còn thiếu vợ đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Vãn Nghiên nghe thấy tiếng nói, cũng biết là hai người kia.
Cô mấp máy môi: “Lại là cái đồ quỷ sứ đáng ghét kia.”
Đúng lúc, người bán hàng cân gạo cho cô, quả cân để thật cao mà nói: “Cái này một đồng một xu, được không?”
Tô Vãn Nghiên ngượng ngùng nói ra tình cảnh quẫn bách của gia đình, nàng chậm rãi lắc đầu, lấy ra một ít tiền trong tay.
Người bán hàng sốt ruột xúc một ít gạo từ trong bao, lại gẩy cán cân nói: “Lắm chuyện, bảy xu một cân gạo, tôi sẽ lấy thêm cho cô, sau đó đong ít hơn, làm sao mà cân chính xác được, mất thời gian của tôi quá.”
Tưởng Lệ Đình bước tới sau lưng Tô Vãn Nghiên, hắn ngừng lại: Đây là thiên kim tiểu thư sa sút, quay về huyện nhỏ để trốn nợ sao?
Tô Vãn Nghiên biết nhân viên mậu dịch của xí nghiệp quốc doanh rất kiêu ngạo, cãi vã cũng chỉ thiệt mình.
Mà cô ấy tiêu tiền của bản thân, nuôi sống một gia đình lớn, như thế lại càng bất đắc dĩ, người bán hàng cũng không khó xử.
Cô vừa ôm gạo xoay người lại.
“Bịch” một tiếng.
Không kịp tránh bỗng va vào một thân hình cao lớn.
Mọi người xung quanh đang chen chúc, đôi mắt của Tưởng Lệ Đình dừng lại ở thiếu nữ va vào người mình.
Chỉ thấy đôi mắt của cô đẹp như làn nước mùa xuân, đôi môi không thoa son mà đỏ mọng, ngũ quan tinh tế như tạo vật của Thượng đế vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro