[Thập Niên 80] Thiên Kim Sa Sút Gả Cho Xưởng Trưởng Nuôi Con
Tới Nhà Cô Ấ...
2024-10-12 10:22:17
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trái tim của hắn bỗng đập loạn nhịp, giống như lực sĩ điên cuồng đánh trống, âm thanh rộn ràng, khuôn mặt điển trai cũng bắt đầu…nóng lên, giọng điệu thiếu tự nhiên: “Cô…cô là Thạch Khai à? Tôi ở cửa nói vài câu, cũng không phải cố tình, cô có phải đến tìm việc làm không, chỗ của tôi đang thiếu người, cô có thể đến chỗ tôi.”
Thạch Khai?
Cái quái gì vậy?
Tô Vãn Nghiên nhíu mày, đã xếp hắn và người cùng hắn nói chuyện vào loại chán ghét, cô xoay người muốn rời đi.
Nhưng Tưởng Lệ Đình vội vàng đưa cánh tay ra ngăn lại, rất sợ lại để lỡ cô, nói: “Cô còn chưa nói với tôi tên cô là gì?”
Tô Vãn Nghiên không kịp phản ứng, vòng eo nhỏ nhắn của cô đập vào cánh tay rắn chắc của hắn.
Từ khuỷu tay của Tưởng Lệ Đình truyền đến sự mềm mại, thần kinh của đại não giống như có pháo hoa nổ tung, cực kỳ phấn khích.
Khuôn mặt đẹp trai nóng bừng như lửa đốt, nhanh chóng thu tay lại, rất sợ để lại ấn tượng xấu, vội vàng giải thích: “Rất xin lỗi, tôi không cố ý đâu, nhưng tôi thật sự muốn biết tên cô? Cô là người ở thị trấn này à?
Sao tôi chưa từng nhìn thấy, hay là tới đây thăm người thân, vậy cô là người thân của nhà nào, ở đâu?”
Cho dù là người điềm tĩnh, lúc trái tim rung động thì lại thiếu chừng mực, tính cách điềm đạm lúc trước thay đổi, tay chân trở nên luống cuống.
Khuôn mặt của Tô Vãn Nghiên ửng đỏ, cô lùi sang bên cạnh một bước, đưa mắt nhìn hắn, cảm thấy trước sau có chút khác biệt, nhưng căn bản cũng không muốn trả lời.
Tưởng Lệ Đình thấy cô định rời đi, sốt ruột nói: “Này, cô nói cho tôi biết cô ở phố nào cũng được, bằng không làm sao tôi tìm được cô.”
Người xung quanh giống như đang xem kịch, ánh mắt hài hước nhìn về phía hai người.
Hai gò má Tô Vãn Nghiên càng lúc càng hồng, thấy Tưởng Lệ Đình không ngừng hỏi tên mình. Cô tức giận rút giấy bút của Tô Niệm Niệm ra viết một đoạn.
Một tiếng “xoẹt xoẹt”.
Mảnh giấy bị gỡ ra, đập vào ngực Tưởng Lệ Đình.
Hắn cầm lên xem, đọc từng câu từng chữ: “Thối - Lưu - Manh.”
Hắn đọc xong, không chú ý tới ánh mắt trêu đùa của mọi người xung quanh, vui vẻ nói: “Đầu năm nay còn có họ “Thối” này? Nhưng tên là “Lưu Manh” thực sự rất đặc biệt.”
Bùi Dạ hình như không kịp phản ứng, bỗng nhiện giật mình, sau đó vỗ vỗ vào người hắn, nói: “Không phải, Đình ca, anh lại xằng bậy rồi, là tên không đúng, anh không thể vì thích quá mà không nhìn ra à, đến não cũng không còn rồi.”
“Có gì không đúng à.” Tưởng Lệ Đình giơ tờ giấy lên nhìn, sắc mặt cứng đờ: “Thối lưu manh?”
“Mắng tôi sao?”
Xung quanh không nhịn được mà truyền đến tiếng cười khẽ.
Tưởng Lệ Đình là người nhà Tưởng gia gần đó, mặc dù lúc nhỏ chưa học xong. Nhưng từ nhỏ đã thông minh, thường xuyên vào Nam ra Bắc kiếm tiền, về sau ở thị trấn từ từ mở xưởng trang phục.
Trái tim của hắn bỗng đập loạn nhịp, giống như lực sĩ điên cuồng đánh trống, âm thanh rộn ràng, khuôn mặt điển trai cũng bắt đầu…nóng lên, giọng điệu thiếu tự nhiên: “Cô…cô là Thạch Khai à? Tôi ở cửa nói vài câu, cũng không phải cố tình, cô có phải đến tìm việc làm không, chỗ của tôi đang thiếu người, cô có thể đến chỗ tôi.”
Thạch Khai?
Cái quái gì vậy?
Tô Vãn Nghiên nhíu mày, đã xếp hắn và người cùng hắn nói chuyện vào loại chán ghét, cô xoay người muốn rời đi.
Nhưng Tưởng Lệ Đình vội vàng đưa cánh tay ra ngăn lại, rất sợ lại để lỡ cô, nói: “Cô còn chưa nói với tôi tên cô là gì?”
Tô Vãn Nghiên không kịp phản ứng, vòng eo nhỏ nhắn của cô đập vào cánh tay rắn chắc của hắn.
Từ khuỷu tay của Tưởng Lệ Đình truyền đến sự mềm mại, thần kinh của đại não giống như có pháo hoa nổ tung, cực kỳ phấn khích.
Khuôn mặt đẹp trai nóng bừng như lửa đốt, nhanh chóng thu tay lại, rất sợ để lại ấn tượng xấu, vội vàng giải thích: “Rất xin lỗi, tôi không cố ý đâu, nhưng tôi thật sự muốn biết tên cô? Cô là người ở thị trấn này à?
Sao tôi chưa từng nhìn thấy, hay là tới đây thăm người thân, vậy cô là người thân của nhà nào, ở đâu?”
Cho dù là người điềm tĩnh, lúc trái tim rung động thì lại thiếu chừng mực, tính cách điềm đạm lúc trước thay đổi, tay chân trở nên luống cuống.
Khuôn mặt của Tô Vãn Nghiên ửng đỏ, cô lùi sang bên cạnh một bước, đưa mắt nhìn hắn, cảm thấy trước sau có chút khác biệt, nhưng căn bản cũng không muốn trả lời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tưởng Lệ Đình thấy cô định rời đi, sốt ruột nói: “Này, cô nói cho tôi biết cô ở phố nào cũng được, bằng không làm sao tôi tìm được cô.”
Người xung quanh giống như đang xem kịch, ánh mắt hài hước nhìn về phía hai người.
Hai gò má Tô Vãn Nghiên càng lúc càng hồng, thấy Tưởng Lệ Đình không ngừng hỏi tên mình. Cô tức giận rút giấy bút của Tô Niệm Niệm ra viết một đoạn.
Một tiếng “xoẹt xoẹt”.
Mảnh giấy bị gỡ ra, đập vào ngực Tưởng Lệ Đình.
Hắn cầm lên xem, đọc từng câu từng chữ: “Thối - Lưu - Manh.”
Hắn đọc xong, không chú ý tới ánh mắt trêu đùa của mọi người xung quanh, vui vẻ nói: “Đầu năm nay còn có họ “Thối” này? Nhưng tên là “Lưu Manh” thực sự rất đặc biệt.”
Bùi Dạ hình như không kịp phản ứng, bỗng nhiện giật mình, sau đó vỗ vỗ vào người hắn, nói: “Không phải, Đình ca, anh lại xằng bậy rồi, là tên không đúng, anh không thể vì thích quá mà không nhìn ra à, đến não cũng không còn rồi.”
“Có gì không đúng à.” Tưởng Lệ Đình giơ tờ giấy lên nhìn, sắc mặt cứng đờ: “Thối lưu manh?”
“Mắng tôi sao?”
Xung quanh không nhịn được mà truyền đến tiếng cười khẽ.
Tưởng Lệ Đình là người nhà Tưởng gia gần đó, mặc dù lúc nhỏ chưa học xong. Nhưng từ nhỏ đã thông minh, thường xuyên vào Nam ra Bắc kiếm tiền, về sau ở thị trấn từ từ mở xưởng trang phục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro