Thập Niên 80: Tiếng Lòng Của Cô Vợ Nhỏ
Chương 11
2024-10-14 02:22:32
Quả thật là Tống Niên không dám đi làm muộn, ở đây có nhiều người như vậy, chờ đăng ký xong thì có lẽ chú ta cũng đến giờ tan tầm luôn rồi. Thế là Tống Niên liền bảo Tống Ngọc Noãn ngoan ngoãn chờ để đăng ký, còn nhịn đau mà lấy ra một mao tiền đưa Tống Ngọc Noãn, bảo cố đến cửa hàng bách hóa ở phía đối diện mua kẹo mà ăn. Sau đó, chú ta mới vội vàng cưỡi xe đạp đi mất.
Tống Ngọc Noãn đứng ở cuối hàng. Một lúc sau, một nhóm người khác lại tới xếp hàng phía sau cô.
Tống Ngọc Noãn quyết định không xếp hàng nữa.
Cô đang cân nhắc về nguy cơ lần này của nhà họ Tống.
Dù ở bên trong hay bên ngoài cuốn sách, nếu đã có thể sống thì ai lại muốn chết cơ chứ.
Nhưng bây giờ nhà họ Tống bọn có, cần người không có người mà cần tiền cũng chẳng có tiền.
Thực sự là chẳng khác gì cá nằm trên thớt cả.
Chiều hôm qua, ông cụ Tống lên huyện thành để gọi điện thoại cho một cán bộ già đã từng lao động cải tại ở trong thôn, đáng tiếc là người ta không có nhà. Người trả lời điện thoại chỉ nói rằng khi nào ông cán bộ kia về thì sẽ gọi điện lại sau.
Làm sao mà có thể gọi lại được cơ chứ?
Trong điện thoại, đối phương thậm chí còn không hỏi xem ông cụ Tống là ai...
Tống Ngọc Noãn sờ sờ cái túiô, trong đó có hai mao tiền mà bà cụ Tống đã đưa cho cô và một mao tiền mà chú út cô vừa cho.
Ba mao tiền ở thời điểm hiện tại có thể mua được bốn xâu kẹo hồ lô và một nắm kẹo cam.
Ở huyện thành Nam Sơn thì sủi cảo hấp là nổi tiếng nhất, mỗi cái chỉ có giá năm phân tiền, còn không cần tem phiếu nữa, với ba mao tiền này thì cô có thể mua sáu cái.
Buổi sáng cô chỉ mới uống có một ít cháo, đã sớm đói bụng từ nãy rồi.
Tống Ngọc Noãn quyết định ăn thử món sủi cảo hấp này trước đã.
Món này được bán ở tiệm cơm quốc doanh phía đối diện.
Họa diệt môn gì gì đó, chờ cô ăn nó rồi lại tính!
Đúng lúc đó, một chiếc ô tô màu đen dừng ở ngay trước mặt cô.
Một cánh cửa xe mở ra, một thanh niên xách theo chiếc túi da bò đi qua Bưu điện Nam Sơn ở ven đường.
Tống Ngọc Noãn lùi lại hai bước, nhìn thoáng qua chiếc xe, hóa ra đó là chiếc xe mà cô vừa gặp trên đường kia.
Nhìn ra phía xa thì thấy có hai chiếc xe khác đang đi theo phía sau.
[Thế mà thật sự là Zh001, Hunter thế hệ thứ ba được sản xuất tại Tô Châu. Trên thế giới chỉ có mười chiếc, có tính năng cwucj kỳ xuất sắc, quả nhiên là danh bất hư truyền]
Một giọng nói mỏng manh vang lên bên tai anh, Cố Hoài An đang ngồi trong xe có chút giật mình. Anh đặt tài liệu trên tay xuống, quay đầu nhìn trái nhìn phải.
Bốn phía đều có người đến người đi, không nhìn thấy có gì khác thường cả.
Chỉ có ở lề đường bên phải có một cô bé đang đứng, nước da trắng ngần như ngọc, đôi mắt hoa đào trong suốt như nước. Cô xinh đẹp đứng nơi đó, nhìn qua thì chắc chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
Cố Hoài An khẽ cau mày, hạ cửa kính xe xuống, lười biếng nhìn về phía trước.
Trong mắt Tống Ngọc Noãn hiện lên tia kinh diễm.
[Trời ơi trời ơi, đây là anh trai nhà ai mà đẹp trai thế này. Cái tư thái tự phụ mê người đến cơ này, nếu không cố ý luyện tập thì chính là trời sinh rồi.]
Tay Cố Hoài An khựng lại.
Đôi mắt sâu thẳm của anh khóa chặt vào cô gái nhỏ trước mặt.
Trông thì ngoan ngoãn ít nói, đôi mắt ngây thơ trong veo, giống như một chú nai trong rừng.
Nhưng tại sao cô lại phát ra giọng nói bữa bãi đến vậy?
Cố Hoài An sững sờ mấy giây, mở cửa bước xuống xe.
[Chà, coi cái dáng người này đi, coi cái đôi chân dài này đi, sợ là phải 1m9 ấy chứ.]
[Vì sự phục hưng của Trung Hoa mà học tập, vì đàn ông vai rộng eo thon mà phấn đấu!]
[Bộ đồng phục này đến từ hệ thống nào đó? Mặc lên người anh trai này đúng là ngầu bá cháy bọ chét luôn.]
[Nhớ lại miêu tả của người xưa, long chương phượng tư, ngọc thụ lâm phong, chính là phong thái của người trước mặt chứ đâu.]
[Oa, sủi cảo hấp đã ra khỏi nồi rồi, xông lên thôi!]
Cố Hoài An:...
Anh đã chắc chắn được rằng âm thanh đó là do cô bé vừa lao về phía tiệm cơm quốc doanh đối diện phát ra.
Đồng thời, anh cũng kết luận rằng cô bé đó vốn không hề mở miệng!
Nhìn thấy Cố Hoài An xuống xe, cửa xe của hai chiếc xe phía sau đồng thời mở ra, một vài thanh niên nhìn có vẻ bình thường nhưng ánh mắt sắc bén bước ra. Sau đó thư ký cũng vội vã xuống xe, vẻ mặt ngạc nhiên mà nhìn về phía tổng chỉ huy vừa đột ngột bước ra khỏi xe.
Cố Hoài An liếc anh ta một cái, im lặng đi về phía đối diện.
Chân của anh dài nên đi khá nhanh, mới đó mà đã băng qua đường cái rồi.
Thư ký Tiểu Ngô phản ứng rất nhanh, ngay lập tức xua tay, để mấy người trẻ tuổi kia ẩn mình trong đám đông mà đi theo sau anh.
Tống Ngọc Noãn đứng ở cuối hàng. Một lúc sau, một nhóm người khác lại tới xếp hàng phía sau cô.
Tống Ngọc Noãn quyết định không xếp hàng nữa.
Cô đang cân nhắc về nguy cơ lần này của nhà họ Tống.
Dù ở bên trong hay bên ngoài cuốn sách, nếu đã có thể sống thì ai lại muốn chết cơ chứ.
Nhưng bây giờ nhà họ Tống bọn có, cần người không có người mà cần tiền cũng chẳng có tiền.
Thực sự là chẳng khác gì cá nằm trên thớt cả.
Chiều hôm qua, ông cụ Tống lên huyện thành để gọi điện thoại cho một cán bộ già đã từng lao động cải tại ở trong thôn, đáng tiếc là người ta không có nhà. Người trả lời điện thoại chỉ nói rằng khi nào ông cán bộ kia về thì sẽ gọi điện lại sau.
Làm sao mà có thể gọi lại được cơ chứ?
Trong điện thoại, đối phương thậm chí còn không hỏi xem ông cụ Tống là ai...
Tống Ngọc Noãn sờ sờ cái túiô, trong đó có hai mao tiền mà bà cụ Tống đã đưa cho cô và một mao tiền mà chú út cô vừa cho.
Ba mao tiền ở thời điểm hiện tại có thể mua được bốn xâu kẹo hồ lô và một nắm kẹo cam.
Ở huyện thành Nam Sơn thì sủi cảo hấp là nổi tiếng nhất, mỗi cái chỉ có giá năm phân tiền, còn không cần tem phiếu nữa, với ba mao tiền này thì cô có thể mua sáu cái.
Buổi sáng cô chỉ mới uống có một ít cháo, đã sớm đói bụng từ nãy rồi.
Tống Ngọc Noãn quyết định ăn thử món sủi cảo hấp này trước đã.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Món này được bán ở tiệm cơm quốc doanh phía đối diện.
Họa diệt môn gì gì đó, chờ cô ăn nó rồi lại tính!
Đúng lúc đó, một chiếc ô tô màu đen dừng ở ngay trước mặt cô.
Một cánh cửa xe mở ra, một thanh niên xách theo chiếc túi da bò đi qua Bưu điện Nam Sơn ở ven đường.
Tống Ngọc Noãn lùi lại hai bước, nhìn thoáng qua chiếc xe, hóa ra đó là chiếc xe mà cô vừa gặp trên đường kia.
Nhìn ra phía xa thì thấy có hai chiếc xe khác đang đi theo phía sau.
[Thế mà thật sự là Zh001, Hunter thế hệ thứ ba được sản xuất tại Tô Châu. Trên thế giới chỉ có mười chiếc, có tính năng cwucj kỳ xuất sắc, quả nhiên là danh bất hư truyền]
Một giọng nói mỏng manh vang lên bên tai anh, Cố Hoài An đang ngồi trong xe có chút giật mình. Anh đặt tài liệu trên tay xuống, quay đầu nhìn trái nhìn phải.
Bốn phía đều có người đến người đi, không nhìn thấy có gì khác thường cả.
Chỉ có ở lề đường bên phải có một cô bé đang đứng, nước da trắng ngần như ngọc, đôi mắt hoa đào trong suốt như nước. Cô xinh đẹp đứng nơi đó, nhìn qua thì chắc chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.
Cố Hoài An khẽ cau mày, hạ cửa kính xe xuống, lười biếng nhìn về phía trước.
Trong mắt Tống Ngọc Noãn hiện lên tia kinh diễm.
[Trời ơi trời ơi, đây là anh trai nhà ai mà đẹp trai thế này. Cái tư thái tự phụ mê người đến cơ này, nếu không cố ý luyện tập thì chính là trời sinh rồi.]
Tay Cố Hoài An khựng lại.
Đôi mắt sâu thẳm của anh khóa chặt vào cô gái nhỏ trước mặt.
Trông thì ngoan ngoãn ít nói, đôi mắt ngây thơ trong veo, giống như một chú nai trong rừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng tại sao cô lại phát ra giọng nói bữa bãi đến vậy?
Cố Hoài An sững sờ mấy giây, mở cửa bước xuống xe.
[Chà, coi cái dáng người này đi, coi cái đôi chân dài này đi, sợ là phải 1m9 ấy chứ.]
[Vì sự phục hưng của Trung Hoa mà học tập, vì đàn ông vai rộng eo thon mà phấn đấu!]
[Bộ đồng phục này đến từ hệ thống nào đó? Mặc lên người anh trai này đúng là ngầu bá cháy bọ chét luôn.]
[Nhớ lại miêu tả của người xưa, long chương phượng tư, ngọc thụ lâm phong, chính là phong thái của người trước mặt chứ đâu.]
[Oa, sủi cảo hấp đã ra khỏi nồi rồi, xông lên thôi!]
Cố Hoài An:...
Anh đã chắc chắn được rằng âm thanh đó là do cô bé vừa lao về phía tiệm cơm quốc doanh đối diện phát ra.
Đồng thời, anh cũng kết luận rằng cô bé đó vốn không hề mở miệng!
Nhìn thấy Cố Hoài An xuống xe, cửa xe của hai chiếc xe phía sau đồng thời mở ra, một vài thanh niên nhìn có vẻ bình thường nhưng ánh mắt sắc bén bước ra. Sau đó thư ký cũng vội vã xuống xe, vẻ mặt ngạc nhiên mà nhìn về phía tổng chỉ huy vừa đột ngột bước ra khỏi xe.
Cố Hoài An liếc anh ta một cái, im lặng đi về phía đối diện.
Chân của anh dài nên đi khá nhanh, mới đó mà đã băng qua đường cái rồi.
Thư ký Tiểu Ngô phản ứng rất nhanh, ngay lập tức xua tay, để mấy người trẻ tuổi kia ẩn mình trong đám đông mà đi theo sau anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro