Thập Niên 80: Tiếng Lòng Của Cô Vợ Nhỏ
Chương 12
2024-10-14 02:22:32
Tiểu Ngô vẫn đứng tại chỗ, Tiểu Phi đã đi gửi thư rôi, anh ta phải đợi hắn quay lại.
Nhưng anh ta không chớp mắt mà nhìn chằm chằm phía đối diện, vô cùng khiếp sợ khi phát hiện ra tổng chỉ huy Cố của bọn họ... Thế mà lại đang xếp hàng!
Thư ký không thể tin nổi mà mở to hai mắt.
Sau đó, anh ta dùng sức mà lau mắt thật mạnh.
Đúng vậy, anh ta không hề nhìn lầm, tổng chỉ huy Cố đang xếp hàng trước một tiệm cơm quốc doanh.
Nơi đó đang bán sủi cảo hấp cỡ lớn.
Nghe nói là một loại đặc sản khá nổi tiếng của Nam Sơn.
Nhưng mà…
Hình ảnh tổng chỉ huy Cố đứng ở nơi đó, quả thật là chẳng khác gì phượng hoàng đậu giữa bầy quạ đen, thu hút quá nhiều ánh mắt.
Tiểu Ngô cùng tài xế trao đổi mấy câu rồi bước nhanh đến phía đối diện.
Tống Ngọc Noãn còn đang xếp hàng chờ đợi, đột nhiên cảm nhận được một thứ cảm giác áp bách.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua.
[Oa, là anh đẹp trai hồi nãy!]
[Trời ơi, anh trai này cũng đang xếp hàng kìa, là muốn mua sủi cảo hấp cỡ lớn à? Chẳng lẽ anh trai này cũng muốn ăn ư?]
Cuối cùng Cố Hoài An cũng đã xác định được rằng mình có thể nghe thấy được suy nghĩ của cô bé này, anh không khỏi nhướng mày.
Anh cũng là con người, tất nhiên là phải ăn chứ.
[Anh đẹp trai ăn mặc chỉnh tề ghê, cúc áo cũng cài thiệt kín mích luôn, @#¥%…………***]
Cố Hoài An đứng thẳng người ở phía sau cô bé.
Anh cau mày, hai câu đầu anh có thể nghe khá rõ ràng, nhưng phía sau lại toàn là tạp âm. Anh – một người được mệnh danh là bộ não trung tâm của Bộ chỉ huy Long Hàng, đồng thời thông thạo nhiều loại ngôn ngữ, vậy mà lại không thể đoán được cô bé này đang nói gì.
Tất nhiên là anh ghe không hiểu rồi.
Bởi vì phía sau có có thả mấy con dê ra, nên đều bị làm méo lại hết.
Nhưng lúc này Tống Ngọc Noãn đã quay đầu lại nên cũng chẳng hề hay biết gì. Sau khi cô chạm vào cơ bụng của anh đẹp trai thì lập tức dừng lại – bởi vì người tiếp theo chính là cô.
[Ôi, anh đẹp trai đúng là đang xếp hàng thật rồi, nhưng ngàn vạn lần đừng vào trong ăn đấy nhé. Nhìn thấy cảnh anh đẹp trai đang ăn thì mình sẽ đau lòng lắm!]
Liếc qua khóe mắt, Cố Hoài An nhìn thấy mặt nghiêng của cô bé, hàng mi dài chớp chớp như cánh bướm.
Cũng không hiểu tại sao, đột nhiên anh lại có thể nghe thấy suy nghĩ của cô bé này.
Chỉ là trong lòng anh khá buồn bực, sao cô bé này lại có thể nói những lời bừa bãi như vậy với vẻ mặt bình tĩnh đến thế cơ chứ?
Hơn nữa, tại sao cô lại cảm thấy đau lòng khi anh vào cửa hàng ngồi ăn?
Sau đó, anh nghe thấy cô bé mở miệng nói chuyện.
Là đang nói với một chị gái phục vụ.
Giọng nói nhỏ nhẹ, mang theo âm sắc vui tươi của một cô thiếu nữ: "Chị ơi, em nghe nói sủi cảo hấp ở Nam Sơn ngon hơn cả cửa hàng sủi cảo hấp hàng đầu của tỉnh thành, có đúng thế không ạ?"
Cô bé xinh xắn đáng yêu đến vậy, ngay cả cô phục vụ mặt lạnh cũng phải lập tức mỉm cười khi được cô gọi là chị: “Đương nhiên là thật rồi.”
Tống Ngọc Noãn lấy lá thư giới thiệu mà Tống Lương đưa cho cô hồi sáng, nhỏ nhẹ nói: “Em lớn lên ở tỉnh thành, không biết muốn mua sủi cảo ở Nam Sơn thì có cần giấy giới thiệu không nữa. Có điều em cũng đã chuẩn bị sẵn rồi. Đây, chị xem đi.”
Cô bé này thật chẳng khác gì ăn trộm, còn cố ý giơ thư giới thiệu ra nữa chứ.
Cho dù là Cố Hoài An thì cũng không nhìn ra được trong thư giới thiệu đó viết cái gì.
Chị gái phục vụ nói: "Không cần giấy giới thiệu. Năm phân tiền một cái, em muốn mấy cái?"
"Muốn bốn cái ạ, em có thể lấy mỗi loại nhân một cái để thử được không ạ?"
"Được chứ được chứ."
Người phục vụ đặt mấy cái sủi cảo hấp cỡ lớn lên đĩa rồi đưa cho Tống Ngọc Noãn. Cô nhận lấy nhưng vẫn không nhúc nhích, Cố Hoài An đứng ở phía sau đương nhiên cũng sẽ không thúc giục.
Tống Ngọc Noãn ngửi ngửi, khoa trương mà trợn to hai mắt: “Oa, nghe thơm quá đi, còn thơm hơn cả sủi cảo của cửa hàng hàng đầu mà em đã từng ăn nữa. Chị à, em bị người ta ôm nhầm cũng thật may mắn, nhưng cũng may là bị đổi về lại, nếu không thì không thể ăn được món sủi cảo hấp ngon như thế này rồi. Cảm ơn chị, cảm ơn cả bác đầu bếp đã làm ra món sủi cảo này nữa!
Nhưng anh ta không chớp mắt mà nhìn chằm chằm phía đối diện, vô cùng khiếp sợ khi phát hiện ra tổng chỉ huy Cố của bọn họ... Thế mà lại đang xếp hàng!
Thư ký không thể tin nổi mà mở to hai mắt.
Sau đó, anh ta dùng sức mà lau mắt thật mạnh.
Đúng vậy, anh ta không hề nhìn lầm, tổng chỉ huy Cố đang xếp hàng trước một tiệm cơm quốc doanh.
Nơi đó đang bán sủi cảo hấp cỡ lớn.
Nghe nói là một loại đặc sản khá nổi tiếng của Nam Sơn.
Nhưng mà…
Hình ảnh tổng chỉ huy Cố đứng ở nơi đó, quả thật là chẳng khác gì phượng hoàng đậu giữa bầy quạ đen, thu hút quá nhiều ánh mắt.
Tiểu Ngô cùng tài xế trao đổi mấy câu rồi bước nhanh đến phía đối diện.
Tống Ngọc Noãn còn đang xếp hàng chờ đợi, đột nhiên cảm nhận được một thứ cảm giác áp bách.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua.
[Oa, là anh đẹp trai hồi nãy!]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Trời ơi, anh trai này cũng đang xếp hàng kìa, là muốn mua sủi cảo hấp cỡ lớn à? Chẳng lẽ anh trai này cũng muốn ăn ư?]
Cuối cùng Cố Hoài An cũng đã xác định được rằng mình có thể nghe thấy được suy nghĩ của cô bé này, anh không khỏi nhướng mày.
Anh cũng là con người, tất nhiên là phải ăn chứ.
[Anh đẹp trai ăn mặc chỉnh tề ghê, cúc áo cũng cài thiệt kín mích luôn, @#¥%…………***]
Cố Hoài An đứng thẳng người ở phía sau cô bé.
Anh cau mày, hai câu đầu anh có thể nghe khá rõ ràng, nhưng phía sau lại toàn là tạp âm. Anh – một người được mệnh danh là bộ não trung tâm của Bộ chỉ huy Long Hàng, đồng thời thông thạo nhiều loại ngôn ngữ, vậy mà lại không thể đoán được cô bé này đang nói gì.
Tất nhiên là anh ghe không hiểu rồi.
Bởi vì phía sau có có thả mấy con dê ra, nên đều bị làm méo lại hết.
Nhưng lúc này Tống Ngọc Noãn đã quay đầu lại nên cũng chẳng hề hay biết gì. Sau khi cô chạm vào cơ bụng của anh đẹp trai thì lập tức dừng lại – bởi vì người tiếp theo chính là cô.
[Ôi, anh đẹp trai đúng là đang xếp hàng thật rồi, nhưng ngàn vạn lần đừng vào trong ăn đấy nhé. Nhìn thấy cảnh anh đẹp trai đang ăn thì mình sẽ đau lòng lắm!]
Liếc qua khóe mắt, Cố Hoài An nhìn thấy mặt nghiêng của cô bé, hàng mi dài chớp chớp như cánh bướm.
Cũng không hiểu tại sao, đột nhiên anh lại có thể nghe thấy suy nghĩ của cô bé này.
Chỉ là trong lòng anh khá buồn bực, sao cô bé này lại có thể nói những lời bừa bãi như vậy với vẻ mặt bình tĩnh đến thế cơ chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa, tại sao cô lại cảm thấy đau lòng khi anh vào cửa hàng ngồi ăn?
Sau đó, anh nghe thấy cô bé mở miệng nói chuyện.
Là đang nói với một chị gái phục vụ.
Giọng nói nhỏ nhẹ, mang theo âm sắc vui tươi của một cô thiếu nữ: "Chị ơi, em nghe nói sủi cảo hấp ở Nam Sơn ngon hơn cả cửa hàng sủi cảo hấp hàng đầu của tỉnh thành, có đúng thế không ạ?"
Cô bé xinh xắn đáng yêu đến vậy, ngay cả cô phục vụ mặt lạnh cũng phải lập tức mỉm cười khi được cô gọi là chị: “Đương nhiên là thật rồi.”
Tống Ngọc Noãn lấy lá thư giới thiệu mà Tống Lương đưa cho cô hồi sáng, nhỏ nhẹ nói: “Em lớn lên ở tỉnh thành, không biết muốn mua sủi cảo ở Nam Sơn thì có cần giấy giới thiệu không nữa. Có điều em cũng đã chuẩn bị sẵn rồi. Đây, chị xem đi.”
Cô bé này thật chẳng khác gì ăn trộm, còn cố ý giơ thư giới thiệu ra nữa chứ.
Cho dù là Cố Hoài An thì cũng không nhìn ra được trong thư giới thiệu đó viết cái gì.
Chị gái phục vụ nói: "Không cần giấy giới thiệu. Năm phân tiền một cái, em muốn mấy cái?"
"Muốn bốn cái ạ, em có thể lấy mỗi loại nhân một cái để thử được không ạ?"
"Được chứ được chứ."
Người phục vụ đặt mấy cái sủi cảo hấp cỡ lớn lên đĩa rồi đưa cho Tống Ngọc Noãn. Cô nhận lấy nhưng vẫn không nhúc nhích, Cố Hoài An đứng ở phía sau đương nhiên cũng sẽ không thúc giục.
Tống Ngọc Noãn ngửi ngửi, khoa trương mà trợn to hai mắt: “Oa, nghe thơm quá đi, còn thơm hơn cả sủi cảo của cửa hàng hàng đầu mà em đã từng ăn nữa. Chị à, em bị người ta ôm nhầm cũng thật may mắn, nhưng cũng may là bị đổi về lại, nếu không thì không thể ăn được món sủi cảo hấp ngon như thế này rồi. Cảm ơn chị, cảm ơn cả bác đầu bếp đã làm ra món sủi cảo này nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro