[Thập Niên 80] Tiểu Thôn Hoa Vượng Phu

Ăn Cướp Giữa Ba...

Hóa Tuyết Chưởng

2024-11-07 02:18:29

Nhóm dịch: Uất Kim Hương

Chén trứng vàng ươm, nóng hổi, bên trên rắc hành lá thái nhỏ dậy mùi thơm ngào ngạt. Bình thường ở nhà cảm giác tồn tại của Đại Oa và Tiểu Oa rất thấp, có khi nào được ăn trứng gà?

Hai đứa trẻ tội nghiệp nhìn chén trứng không rời mắt, Đại Oa đói đến mức da bụng muốn dán vào da lưng nhưng vẫn quay đầu đi chỗ khác: "Anh không đói, em ăn đi."

Tiểu Oa thèm chảy nước miếng nhưng vẫn khăng khăng: "Mẹ, mẹ ăn trước đi."

Cố Giai Tuệ đang quét rác, sửng sốt một lát rồi cười nói: "Hai đứa ăn đi, mẹ không thích ăn trứng gà."

Nghe vậy, hai đứa trẻ mới bắt đầu chia chén trứng ra làm hai nửa, dáng vẻ vừa cẩn thận vừa chăm chú. Cố Giai Tuệ tranh thủ dọn dẹp căn phòng, thỉnh thoảng lặng lẽ nhìn hai đứa.

Đêm hôm qua ánh sáng mờ quá nên nhìn không rõ lắm, lúc này cô mới thấy rõ dáng vẻ của chúng.

Đại Oa và Tiểu Oa đều gầy sọp, tóc vừa dài vừa rối, nhưng khuôn mặt hai đứa nét nào ra nét đấy, mặt mày xinh xắn, mũi cao thẳng, đôi mắt to tròn lại có thần, tựa như những hạt châu thủy tinh sáng long lanh.

Nếu như chúng được chăm chút kỹ càng, khẳng định là không kém hơn các ngôi sao nhí đời trước Cố Giai Tuệ nhìn thấy trên mạng, chẳng trách hai đứa này mai sau lớn lên có tương lai như vậy.

Cố Giai Tuệ thầm nhủ đến lúc rảnh phải tắm gội cho tụi nhỏ mới được, tinh tươm một chút nhìn cũng dễ chịu hơn.

Một chén trứng gà không nhiều lắm, bọn trẻ nhanh chóng ăn xong. Đại Oa nhìn Cố Giai Tuệ, lúng túng nói: "Cô muốn tôi làm gì."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Giai Tuệ nhoẻn miệng cười: "Các con rửa miệng đi, xong thì theo mẹ đi đòi nợ!"

Mấy mẹ con nhanh nhẹn ra khỏi nhà, thời gian còn sớm, con đường trong thôn vắng vẻ không có ai. Ba mẹ con một lớn hai nhỏ mỗi người cầm một cây gậy gỗ hùng hổ tiến đến nhà Mai Linh.

Tiếng đập cửa vang lên một hồi, đầu Mai Linh gần như sắp nổ, thấy phiền quá mới đứng dậy ra mở cửa: "Ai vậy?"

Cố Giai Tuệ chẳng nói chẳng rằng tặng cho Mai Linh một gậy vào đầu, độ mạnh yếu được canh khá chuẩn, không đến mức đánh chết người nhưng khẳng định là rất đau.

Mai Linh choáng váng hoa mắt, thốt lên: "Cậu làm gì…"

Không đợi Cố Giai Tuệ nói xong, Đại Oa giơ gậy hô: "Trả tiền, trả đồ lại đây! Người phụ nữ xấu xa kia, mau chóng trả hết toàn bộ đồ đạc của nhà tôi đây!"

Tiểu Oa tuy hơi sợ hãi nhưng cũng lên tiếng: "Dì Mai, dì mau trả đồ cho nhà cháu đi, đồ của mẹ cháu chứ không phải của dì."

Mai Linh ngơ ngác, vẫn đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp của chính mình.

Đầu óc hỗn loạn, cô ta không nhịn được nói: "Mới sáng sớm các người ồn ào cái gì? Giai Tuệ, mau dắt con cậu về đi, mình..."

Cố Giai Tuệ gác cây gậy lên ngang cổ cô ta: "Bớt nói nhảm giùm, tôi tới đây lấy đồ của mình."

Đại Oa cũng giơ gậy lên: "Đúng, bớt nói nhảm!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiểu Oa thoáng do dự giây lát rồi cũng ngẩng đầu nói: "Bớt nói nhảm!"

Mai Linh thấy hơi sợ Cố Giai Tuệ, đắn đo xem bây giờ nên tiếp tục làm bộ nhu nhược hay là thẳng thắn trở mặt.

Mà Cố Giai Tuệ cũng có chút ngoài ý muốn trước phản ứng của hai đứa nhỏ, vốn tưởng rằng lúc này chúng đang thích Mai Linh, không ngờ sự thật hoàn toàn trái ngược.

Trong sách viết Mai Linh bỏ ra hơn mười năm mới có thể làm xiêu lòng bọn chúng, cô ta dùng đủ mọi cách từ khổ nhục kế cho đến lừa gạt dụ dỗ, nhưng hai đứa nhỏ chưa từng thật sự tiếp nhận Mai Linh, cùng lắm là gọi một tiếng "dì Mai".

Tâm tư trẻ con đơn giản, rất khó nhìn thấu chân tướng của sự việc, thật sự mà nói với cách làm của Mai Linh, người bình thường khó mà kiên trì nổi.

Mai Linh không phản ứng, Cố Giai Tuệ chỉ huy hai đứa nhỏ vào trong lấy đồ.

"Cái phích nước nóng kia là của mẹ, kem bảo vệ da trên bàn, dây buộc tóc màu đỏ, cả cái gương nữa. Lần trước cô ta đến nhà chúng ta đã cầm đi một túi kẹo sữa, một túi đường đỏ, hai đứa lại ngăn kéo nhìn thử xem có không?"

Cố Giai Tuệ nói đến đâu, Đại Oa và Tiểu Oa nhanh chóng lục đồ ra đến đó. Mai Linh tức muốn chết, lập tức hét to: "Dừng lại, không được đụng vào đồ của tôi!"

Tuy nhiên, lời nói của cô ta tựa như nước đổ lá môn, hoàn toàn không có tác dụng. Cuối cùng, Mai Linh chịu hết nổi, lập tức hét ầm lên: "Bớ người ta cứu mạng, ăn cướp giữa ban ngày, bớ người ta!"

Tất cả những người khác trong nhà họ Mai lập tức thức dậy, mẹ của Mai Linh đang định xông ra thì chị gái của Mai Linh là Mai Tinh ngăn lại: "Mẹ cứ nghỉ ngơi đi, để con ra xem sao."

Đôi mi thanh tú của Mai Tinh cau lại, cô ta nhanh chóng đi rửa mặt, lúc này mới vội vã đến phòng Mai Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 80] Tiểu Thôn Hoa Vượng Phu

Số ký tự: 0