[Thập Niên 80] Tiểu Thôn Hoa Vượng Phu
Không Nên Miễn...
Hóa Tuyết Chưởng
2024-11-07 02:18:29
Nhóm dịch: Uất Kim Hương
Mã Hồng Mai đang giơ cao tay định đánh Đại Oa. Đại Oa là phận con cháu không dám đánh trả, chỉ biết cứng cổ chịu trận. Dù sao bị đánh cũng không phải mới một hai lần, Đại Oa không sợ.
Khác biệt ở chỗ hôm nay trong lòng cậu bé lại mơ hồ có hy vọng, không biết cái người đang đứng trong bếp kia liệu có ra giúp mình hay không?
Thấy Cố Giai Tuệ đi ra, ánh mắt Đại Oa sáng ngời. Tiểu Oa mắt đỏ hoe chạy đến trước mặt Cố Giai Tuệ: "Mẹ, không phải anh hai cố ý đánh người đâu, tại anh Thiết Xuyên nhà chú ba cướp kẹo sữa của con, còn nói mẹ… nói mẹ với chú Lâm Tri Thanh..."
Tiểu Oa còn nhỏ tuổi nên khúc này không biết giải thích thế nào.
Cố Giai Tuệ cười lạnh, đẩy hai đứa nhỏ ra đằng sau bảo vệ: "Mã Hồng Mai, cô nói vậy là có ý gì? ‘Con của cái thứ mẹ không ra gì’ là ai? Tôi thấy Thiết Xuyên nhà cô mới là con của cái thứ mẹ không ra gì đấy! Hôm nay cô nhất định phải cho tôi một lời giải thích, giải thích không được thì đừng trách tôi!"
Mã Hồng Mai bị đạp một cước lập tức bật chế độ giả vờ đau, tay thì vịn eo, miệng thì kêu rên. Con trai cô ta là Thiết Xuyên tức giận nói: "Vợ bác cả, bác dựa vào cái gì đạp mẹ tôi? Nếu thằng Đại Oa chịu đưa kẹo sữa cho tôi thì tôi đã không nói ra chuyện bác và chú Lâm Tri Thanh gian díu với nhau rồi! Đại Oa, Tiểu Oa là cái thá gì mà được ăn kẹo sữa? Trong nhà có thứ gì tốt không phải là nên để cho tôi và em gái tôi ăn sao? Đại Oa và Tiểu Oa ngay cả tên chính thức còn không có, tụi nó không xứng ăn kẹo!"
Đại Oa cắn chặt răng, Tiểu Oa cũng buồn bã cúi đầu.
Tên của hai đứa quả thật rất tùy tiện, những đứa trẻ khác đều có cha mẹ nghĩ cách đặt tên cho, phần lớn đều mang ý nghĩa nào đó, nhưng bọn chúng không có.
Mỗi lần Thiết Xuyên lôi chuyện này ra chọc ghẹo, Đại Oa và Tiểu Oa đều á khẩu không trả lời được.
Cố Giai Tuệ nhíu mày, cái thằng Thiết Xuyên này trông vậy mà nhiều chuyện ghê gớm. Cô đi tới nhấc một bên tai Thiết Xuyên lên, nhéo mạnh: "Ai không xứng ăn kẹo?"
Thiết Xuyên la oai oái, Mã Hồng Mai lật đật bò dậy từ dưới đất xông lên bảo vệ con trai, eo không còn đau, miệng không còn rên nữa. Tiếc là Cố Giai Tuệ chết sống không buông tay.
Cuối cùng, Thiết Xuyên sắp bị nhéo đứt vành tai chỉ có thể cầu xin: "Bác gái cả, cháu sai rồi! Là cháu không xứng ăn kẹo!"
Cố Giai Tuệ hừ một tiếng, lúc này mới buông tay: "Biết là tốt! Tưởng tên của mình cao quý lắm hay sao mà đi lôi người khác ra làm trò cười? Nói cho nhóc biết nhé, tên của nhóc không khác gì tên con chó con mèo đâu! Còn Đại Oa nhà tôi gọi là Thẩm Minh Khang, Tiểu Oa là Thẩm Ngọc Thanh! Hừ, nhóc cứ tiếp tục làm Thiết Xuyên của nhóc đi!"
Mã Hồng Mai tức điên không có chỗ trút, ngồi dưới đất khóc rống lên: "Ông trời ơi, ức hiếp người quá đáng mà! Cố Giai Tuệ khi dễ người nhà chúng tôi đây này! Đánh mẹ con tôi như thế thì chúng tôi còn sống thế nào được nữa!"
Cô ta mong ngóng mẹ chồng xuất hiện bênh vực mình, đâu có biết Lý Ái Liên hiện tại sốt cao đầu óc lâng lâng rồi, bị làm ồn nên bực bội muốn chết, bà ta sai Thẩm Mỹ Quyên đi ra làm Mã Hồng Mai câm miệng, lúc này Mã Hồng Mai mới ngoan ngoãn im lặng.
Cố Giai Tuệ dắt hai đứa nhỏ lại gần cái ao nước bên cạnh rửa mặt, thấp giọng dặn dò: "Lần sau nếu bị bắt nạt thì con bắt nạt lại, ai đánh con thì con đánh lại cho mẹ, nhớ chưa?"
Đại Oa nhìn cô, ánh mắt sáng ngời: "Lần trước mẹ nói ai đánh con đều là con đáng đời, mẹ không cho phép con đánh trả."
Cố Giai Tuệ khựng lại, vài giây sau mới lên tiếng: "Đó là mẹ nói sai, con nhớ kỹ lời mẹ nói lúc này là được! Thôi bỏ qua chuyện đó đi, Thẩm Minh Khang, Thẩm Ngọc Thanh, tên mẹ đặt hai đứa có thích không? Nếu như không thích thì mình đổi cũng được."
Tiểu Oa rất thích, càng nghĩ thấy càng thích. Cô bé vừa rửa mặt xong, trên lông mi còn vương chút nước, hai gò má trắng nõn sạch sẽ nhìn hết sức dễ thương, cô bé gật đầu cười nói: "Mẹ, con rất thích tên Thẩm Ngọc Thanh."
Cố Giai Tuệ cố ý hỏi Đại Oa: "Còn con thì sao?"
Đại Oa lấy khăn lau mặt rồi giặt khăn treo lên dây phơi, môi mím chặt không nói lời nào, Cố Giai Tuệ thở dài: "Vậy thì coi như con chưa có tên đi, đợi ba con về rồi tính sau."
Hai cái tên cô nói thật ra là do Thẩm Quốc An sau này trở về đặt cho tụi nhỏ, Cố Giai Tuệ nắm được nội dung quyển sách cho nên mới nhớ hai cái tên này.
Đại Oa nóng nảy, vội vàng nói: "Con nói không thích khi nào!"
Cố Giai Tuệ "ồ" một tiếng, nghi hoặc nhìn ông con: "Vậy có nghĩa là con thích à? Rốt cuộc con có thích cái tên này không?"
Gò má Đại Oa đỏ lên, thật lâu sau mới ngượng ngùng lí nhí: "Con miễn cưỡng dùng vậy."
Cố Giai Tuệ hừ một tiếng: "Dù sao con cũng không nên miễn cưỡng, thôi, tên này coi như bỏ!"
Mã Hồng Mai đang giơ cao tay định đánh Đại Oa. Đại Oa là phận con cháu không dám đánh trả, chỉ biết cứng cổ chịu trận. Dù sao bị đánh cũng không phải mới một hai lần, Đại Oa không sợ.
Khác biệt ở chỗ hôm nay trong lòng cậu bé lại mơ hồ có hy vọng, không biết cái người đang đứng trong bếp kia liệu có ra giúp mình hay không?
Thấy Cố Giai Tuệ đi ra, ánh mắt Đại Oa sáng ngời. Tiểu Oa mắt đỏ hoe chạy đến trước mặt Cố Giai Tuệ: "Mẹ, không phải anh hai cố ý đánh người đâu, tại anh Thiết Xuyên nhà chú ba cướp kẹo sữa của con, còn nói mẹ… nói mẹ với chú Lâm Tri Thanh..."
Tiểu Oa còn nhỏ tuổi nên khúc này không biết giải thích thế nào.
Cố Giai Tuệ cười lạnh, đẩy hai đứa nhỏ ra đằng sau bảo vệ: "Mã Hồng Mai, cô nói vậy là có ý gì? ‘Con của cái thứ mẹ không ra gì’ là ai? Tôi thấy Thiết Xuyên nhà cô mới là con của cái thứ mẹ không ra gì đấy! Hôm nay cô nhất định phải cho tôi một lời giải thích, giải thích không được thì đừng trách tôi!"
Mã Hồng Mai bị đạp một cước lập tức bật chế độ giả vờ đau, tay thì vịn eo, miệng thì kêu rên. Con trai cô ta là Thiết Xuyên tức giận nói: "Vợ bác cả, bác dựa vào cái gì đạp mẹ tôi? Nếu thằng Đại Oa chịu đưa kẹo sữa cho tôi thì tôi đã không nói ra chuyện bác và chú Lâm Tri Thanh gian díu với nhau rồi! Đại Oa, Tiểu Oa là cái thá gì mà được ăn kẹo sữa? Trong nhà có thứ gì tốt không phải là nên để cho tôi và em gái tôi ăn sao? Đại Oa và Tiểu Oa ngay cả tên chính thức còn không có, tụi nó không xứng ăn kẹo!"
Đại Oa cắn chặt răng, Tiểu Oa cũng buồn bã cúi đầu.
Tên của hai đứa quả thật rất tùy tiện, những đứa trẻ khác đều có cha mẹ nghĩ cách đặt tên cho, phần lớn đều mang ý nghĩa nào đó, nhưng bọn chúng không có.
Mỗi lần Thiết Xuyên lôi chuyện này ra chọc ghẹo, Đại Oa và Tiểu Oa đều á khẩu không trả lời được.
Cố Giai Tuệ nhíu mày, cái thằng Thiết Xuyên này trông vậy mà nhiều chuyện ghê gớm. Cô đi tới nhấc một bên tai Thiết Xuyên lên, nhéo mạnh: "Ai không xứng ăn kẹo?"
Thiết Xuyên la oai oái, Mã Hồng Mai lật đật bò dậy từ dưới đất xông lên bảo vệ con trai, eo không còn đau, miệng không còn rên nữa. Tiếc là Cố Giai Tuệ chết sống không buông tay.
Cuối cùng, Thiết Xuyên sắp bị nhéo đứt vành tai chỉ có thể cầu xin: "Bác gái cả, cháu sai rồi! Là cháu không xứng ăn kẹo!"
Cố Giai Tuệ hừ một tiếng, lúc này mới buông tay: "Biết là tốt! Tưởng tên của mình cao quý lắm hay sao mà đi lôi người khác ra làm trò cười? Nói cho nhóc biết nhé, tên của nhóc không khác gì tên con chó con mèo đâu! Còn Đại Oa nhà tôi gọi là Thẩm Minh Khang, Tiểu Oa là Thẩm Ngọc Thanh! Hừ, nhóc cứ tiếp tục làm Thiết Xuyên của nhóc đi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mã Hồng Mai tức điên không có chỗ trút, ngồi dưới đất khóc rống lên: "Ông trời ơi, ức hiếp người quá đáng mà! Cố Giai Tuệ khi dễ người nhà chúng tôi đây này! Đánh mẹ con tôi như thế thì chúng tôi còn sống thế nào được nữa!"
Cô ta mong ngóng mẹ chồng xuất hiện bênh vực mình, đâu có biết Lý Ái Liên hiện tại sốt cao đầu óc lâng lâng rồi, bị làm ồn nên bực bội muốn chết, bà ta sai Thẩm Mỹ Quyên đi ra làm Mã Hồng Mai câm miệng, lúc này Mã Hồng Mai mới ngoan ngoãn im lặng.
Cố Giai Tuệ dắt hai đứa nhỏ lại gần cái ao nước bên cạnh rửa mặt, thấp giọng dặn dò: "Lần sau nếu bị bắt nạt thì con bắt nạt lại, ai đánh con thì con đánh lại cho mẹ, nhớ chưa?"
Đại Oa nhìn cô, ánh mắt sáng ngời: "Lần trước mẹ nói ai đánh con đều là con đáng đời, mẹ không cho phép con đánh trả."
Cố Giai Tuệ khựng lại, vài giây sau mới lên tiếng: "Đó là mẹ nói sai, con nhớ kỹ lời mẹ nói lúc này là được! Thôi bỏ qua chuyện đó đi, Thẩm Minh Khang, Thẩm Ngọc Thanh, tên mẹ đặt hai đứa có thích không? Nếu như không thích thì mình đổi cũng được."
Tiểu Oa rất thích, càng nghĩ thấy càng thích. Cô bé vừa rửa mặt xong, trên lông mi còn vương chút nước, hai gò má trắng nõn sạch sẽ nhìn hết sức dễ thương, cô bé gật đầu cười nói: "Mẹ, con rất thích tên Thẩm Ngọc Thanh."
Cố Giai Tuệ cố ý hỏi Đại Oa: "Còn con thì sao?"
Đại Oa lấy khăn lau mặt rồi giặt khăn treo lên dây phơi, môi mím chặt không nói lời nào, Cố Giai Tuệ thở dài: "Vậy thì coi như con chưa có tên đi, đợi ba con về rồi tính sau."
Hai cái tên cô nói thật ra là do Thẩm Quốc An sau này trở về đặt cho tụi nhỏ, Cố Giai Tuệ nắm được nội dung quyển sách cho nên mới nhớ hai cái tên này.
Đại Oa nóng nảy, vội vàng nói: "Con nói không thích khi nào!"
Cố Giai Tuệ "ồ" một tiếng, nghi hoặc nhìn ông con: "Vậy có nghĩa là con thích à? Rốt cuộc con có thích cái tên này không?"
Gò má Đại Oa đỏ lên, thật lâu sau mới ngượng ngùng lí nhí: "Con miễn cưỡng dùng vậy."
Cố Giai Tuệ hừ một tiếng: "Dù sao con cũng không nên miễn cưỡng, thôi, tên này coi như bỏ!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro