[Thập Niên 80] Tiểu Thôn Hoa Vượng Phu
Không uổng
Hóa Tuyết Chưởng
2024-11-07 02:18:29
Nhóm dịch: Uất Kim Hương
Cố Giai Tuệ ở bên ngoài đợi một hồi, cảm thấy Lý Ái Liên ra ngoài tìm gà chắc cũng sắp trở lại, cô không muốn gặp phiền phức nên mau chóng xách một thùng nước trở về phòng.
Đại Oa và Tiểu Oa ăn xong hai miếng bánh quy thấy cũng hơi lưng bụng, mẹ chưa bao giờ đối xử tốt với bọn họ như vậy, trong lòng Đại Oa cứ thấp thỏm không yên, còn Tiểu Oa thì hạnh phúc vô cùng.
Cô bé kéo tay anh hai nói: "Ba nói rồi mà, chỉ là tâm trạng của mẹ không tốt thôi, chờ tâm trạng mẹ khá lên thì sẽ đối với chúng ta rất tốt. Mẹ chúng ta là người tốt, chẳng qua là tin lầm người."
Đại Oa cười trào phúng: "Chúng ta đều biết cô ta tin lầm người, chỉ có cô ta là không chịu thừa nhận, trong nhà có cái gì tốt đều cầm đi cho dì Mai. Không phải anh hai ghét mẹ đâu, mà thật sự là cô ta không xứng làm mẹ! Lần trước lúc em bị sốt, cả người nóng ran lên, vậy mà cô ta còn không chịu lấy tiền ra mời thầy thuốc đến, cuối cùng vẫn là anh đi tìm Trụ Tử cầu xin mẹ nó cho anh nửa viên thuốc, em uống xong mới hạ sốt, em quên rồi à?"
Tiểu Oa rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Anh hai, anh hiểu em nhất mà, nhưng em thật sự hy vọng mẹ cũng thương chúng ta..."
Đại Oa kéo tay cô bé: "Cô ta có thương hay không anh không quan tâm, em chỉ cần nhớ anh hai sẽ bảo vệ em cả đời!"
Giọng nói của cậu bé mười tuổi có phần non nớt, nhưng sự kiên định bên trong lại làm cho Cố Giai Tuệ ở ngoài cửa cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Trong đầu cô có ký ức của nguyên thân, tất nhiên cũng biết nguyên thân đối xử với hai đứa con mình như thế nào. Bình thường chúng bị mấy đứa trẻ bên chi thứ hai và chi thứ ba bắt nạt không ít lần, cô ta cứ bàng quan mặc kệ tất cả, trong lòng bận nghĩ đến chuyện Thẩm Quốc An gian díu với ai đó ở bên ngoài. Bị lòng ghen tuông che mờ lý trí, rảnh ra một cái là cùng với Mai Linh suy nghĩ biện pháp đi quậy Thẩm Quốc An. Mấy chuyện chính đáng thì bỏ qua một bên không quan tâm, còn mấy chuyện tào lao thì giỏi bon chen lắm.
Cố Giai Tuệ mười tám tuổi không tính là ghét trẻ con, thỉnh thoảng còn giúp đỡ hàng xóm trông mấy đứa nhỏ vài ngày, hoặc dạy kèm cho thằng em họ dăm bữa nửa tháng. Nói thẳng ra để cô chơi với bọn trẻ chốc lát thế thì được, nhưng mà bảo cô nuôi chúng quanh năm suốt tháng thì trong lòng Cố Giai Tuệ có chút bối rối.
Thôi không sao, con người cô thích nhất là thử thách, hồi trước lúc làm bài tập cô thích tìm đề khó để làm, giải được một cái là sướng rơn hết cả người!
Bây giờ hai đứa nhỏ có thành kiến đối với mẹ ruột như thế hoàn toàn là trách nhiệm của nguyên thân. Mặc kệ là vì nguyên nhân nào, hiện tại Cố Giai Tuệ muốn bảo vệ tụi nhỏ.
Huống hồ đây còn là “con trai con gái” của cô ở thế giới song song.
Còn về những chuyện khác thì đi bước nào tính bước đó vậy.
Cố Giai Tuệ đẩy cửa đi vào, Đại Oa lập tức bật ngay chế độ phòng thủ, Tiểu Oa thì cười ngọt ngào nói: "Con và anh hai mỗi người ăn một miếng bánh, buổi tối mẹ chưa ăn cơm, hay là mẹ cũng ăn đi."
"Mẹ không đói, hai đứa uống nước đi, xong thì lấy nước trong thùng này rửa tay chân rồi đi ngủ."
Tiểu Oa ngoan ngoãn gật đầu, thấy Đại Oa chẳng động đậy gì, Tiểu Oa lại kéo tay áo anh mình, hai anh em rửa tay chân rồi leo lên giường của mình nằm ngủ.
Căn phòng này không lớn, để hai cái giường có vẻ hơi chật chội. Cố Giai Tuệ nằm một cái, Đại Oa và Tiểu Oa một cái, Cố Giai Tuệ nhíu mày.
Tuy nói tình cảm của hai anh em rất hòa thuận nhưng dù sao nam nữ cũng khác biệt, ngủ chung một giường có kỳ cục quá không nhỉ?
Tiểu Oa phải ngủ cùng cô mới đúng, đang định mở miệng thì Lý Ái Liên và Thẩm Mỹ Quyên ở bên ngoài đã kéo nhau trở về. Lý Ái Liên điên cuồng đập cửa phòng Cố Giai Tuệ: "Con đĩ không biết xấu hổ kia, mày dám làm hại bà đây hơn nửa đêm còn phải đi tìm gà! Mày con mẹ nó là cái thứ không có lương tâm!"
Tiếng mắng chửi rất to khiến Đại Oa và Tiểu Oa im thin thít, Cố Giai Tuệ muốn giả vờ không nghe cũng không được, vì giọng nói của bà già bên ngoài cứ ông ổng lên không nể nang ai, từ ngữ lại thô tục khó nghe. Cô nhịn một lát thấy không ổn nên trực tiếp leo xuống giường xách thùng nước rửa chân của hai đứa nhỏ lên, đạp cửa ra.
"Ào ào!"
Cả người Lý Ái Liên ướt đẫm!
Lý Ái Liên ngây ra như trời trồng, cái đứa con dâu luôn luôn dịu dàng ngoan ngoãn của bà ta hôm nay trúng tà à? Đầu tiên là trở mặt với Mai Linh ở chỗ Lâm Tri Thanh, sau đó là cầm gậy đánh chuồng gà, bây giờ còn hắt nước lên người bà ta?
Sắc mặt Cố Giai Tuệ lạnh như băng: "Còn dám ầm ĩ nữa có tin tôi giết bà không? Tôi nói cho bà biết, bây giờ tôi không sợ ai hết. Con giun xéo lắm cũng quằn, các người biết giết người bộ tôi không biết chắc?! Cút mau!"
Phải nói là Cố Giai Tuệ gần như đã phun ra hết những lời lẽ dùng để mắng chửi cực phẩm góp nhặt được qua mấy năm gần đây, tự nhiên cô thấy mình thực sự may mắn khi giành thời gian thức đêm đọc tiểu thuyết!
Cố Giai Tuệ ở bên ngoài đợi một hồi, cảm thấy Lý Ái Liên ra ngoài tìm gà chắc cũng sắp trở lại, cô không muốn gặp phiền phức nên mau chóng xách một thùng nước trở về phòng.
Đại Oa và Tiểu Oa ăn xong hai miếng bánh quy thấy cũng hơi lưng bụng, mẹ chưa bao giờ đối xử tốt với bọn họ như vậy, trong lòng Đại Oa cứ thấp thỏm không yên, còn Tiểu Oa thì hạnh phúc vô cùng.
Cô bé kéo tay anh hai nói: "Ba nói rồi mà, chỉ là tâm trạng của mẹ không tốt thôi, chờ tâm trạng mẹ khá lên thì sẽ đối với chúng ta rất tốt. Mẹ chúng ta là người tốt, chẳng qua là tin lầm người."
Đại Oa cười trào phúng: "Chúng ta đều biết cô ta tin lầm người, chỉ có cô ta là không chịu thừa nhận, trong nhà có cái gì tốt đều cầm đi cho dì Mai. Không phải anh hai ghét mẹ đâu, mà thật sự là cô ta không xứng làm mẹ! Lần trước lúc em bị sốt, cả người nóng ran lên, vậy mà cô ta còn không chịu lấy tiền ra mời thầy thuốc đến, cuối cùng vẫn là anh đi tìm Trụ Tử cầu xin mẹ nó cho anh nửa viên thuốc, em uống xong mới hạ sốt, em quên rồi à?"
Tiểu Oa rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Anh hai, anh hiểu em nhất mà, nhưng em thật sự hy vọng mẹ cũng thương chúng ta..."
Đại Oa kéo tay cô bé: "Cô ta có thương hay không anh không quan tâm, em chỉ cần nhớ anh hai sẽ bảo vệ em cả đời!"
Giọng nói của cậu bé mười tuổi có phần non nớt, nhưng sự kiên định bên trong lại làm cho Cố Giai Tuệ ở ngoài cửa cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Trong đầu cô có ký ức của nguyên thân, tất nhiên cũng biết nguyên thân đối xử với hai đứa con mình như thế nào. Bình thường chúng bị mấy đứa trẻ bên chi thứ hai và chi thứ ba bắt nạt không ít lần, cô ta cứ bàng quan mặc kệ tất cả, trong lòng bận nghĩ đến chuyện Thẩm Quốc An gian díu với ai đó ở bên ngoài. Bị lòng ghen tuông che mờ lý trí, rảnh ra một cái là cùng với Mai Linh suy nghĩ biện pháp đi quậy Thẩm Quốc An. Mấy chuyện chính đáng thì bỏ qua một bên không quan tâm, còn mấy chuyện tào lao thì giỏi bon chen lắm.
Cố Giai Tuệ mười tám tuổi không tính là ghét trẻ con, thỉnh thoảng còn giúp đỡ hàng xóm trông mấy đứa nhỏ vài ngày, hoặc dạy kèm cho thằng em họ dăm bữa nửa tháng. Nói thẳng ra để cô chơi với bọn trẻ chốc lát thế thì được, nhưng mà bảo cô nuôi chúng quanh năm suốt tháng thì trong lòng Cố Giai Tuệ có chút bối rối.
Thôi không sao, con người cô thích nhất là thử thách, hồi trước lúc làm bài tập cô thích tìm đề khó để làm, giải được một cái là sướng rơn hết cả người!
Bây giờ hai đứa nhỏ có thành kiến đối với mẹ ruột như thế hoàn toàn là trách nhiệm của nguyên thân. Mặc kệ là vì nguyên nhân nào, hiện tại Cố Giai Tuệ muốn bảo vệ tụi nhỏ.
Huống hồ đây còn là “con trai con gái” của cô ở thế giới song song.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn về những chuyện khác thì đi bước nào tính bước đó vậy.
Cố Giai Tuệ đẩy cửa đi vào, Đại Oa lập tức bật ngay chế độ phòng thủ, Tiểu Oa thì cười ngọt ngào nói: "Con và anh hai mỗi người ăn một miếng bánh, buổi tối mẹ chưa ăn cơm, hay là mẹ cũng ăn đi."
"Mẹ không đói, hai đứa uống nước đi, xong thì lấy nước trong thùng này rửa tay chân rồi đi ngủ."
Tiểu Oa ngoan ngoãn gật đầu, thấy Đại Oa chẳng động đậy gì, Tiểu Oa lại kéo tay áo anh mình, hai anh em rửa tay chân rồi leo lên giường của mình nằm ngủ.
Căn phòng này không lớn, để hai cái giường có vẻ hơi chật chội. Cố Giai Tuệ nằm một cái, Đại Oa và Tiểu Oa một cái, Cố Giai Tuệ nhíu mày.
Tuy nói tình cảm của hai anh em rất hòa thuận nhưng dù sao nam nữ cũng khác biệt, ngủ chung một giường có kỳ cục quá không nhỉ?
Tiểu Oa phải ngủ cùng cô mới đúng, đang định mở miệng thì Lý Ái Liên và Thẩm Mỹ Quyên ở bên ngoài đã kéo nhau trở về. Lý Ái Liên điên cuồng đập cửa phòng Cố Giai Tuệ: "Con đĩ không biết xấu hổ kia, mày dám làm hại bà đây hơn nửa đêm còn phải đi tìm gà! Mày con mẹ nó là cái thứ không có lương tâm!"
Tiếng mắng chửi rất to khiến Đại Oa và Tiểu Oa im thin thít, Cố Giai Tuệ muốn giả vờ không nghe cũng không được, vì giọng nói của bà già bên ngoài cứ ông ổng lên không nể nang ai, từ ngữ lại thô tục khó nghe. Cô nhịn một lát thấy không ổn nên trực tiếp leo xuống giường xách thùng nước rửa chân của hai đứa nhỏ lên, đạp cửa ra.
"Ào ào!"
Cả người Lý Ái Liên ướt đẫm!
Lý Ái Liên ngây ra như trời trồng, cái đứa con dâu luôn luôn dịu dàng ngoan ngoãn của bà ta hôm nay trúng tà à? Đầu tiên là trở mặt với Mai Linh ở chỗ Lâm Tri Thanh, sau đó là cầm gậy đánh chuồng gà, bây giờ còn hắt nước lên người bà ta?
Sắc mặt Cố Giai Tuệ lạnh như băng: "Còn dám ầm ĩ nữa có tin tôi giết bà không? Tôi nói cho bà biết, bây giờ tôi không sợ ai hết. Con giun xéo lắm cũng quằn, các người biết giết người bộ tôi không biết chắc?! Cút mau!"
Phải nói là Cố Giai Tuệ gần như đã phun ra hết những lời lẽ dùng để mắng chửi cực phẩm góp nhặt được qua mấy năm gần đây, tự nhiên cô thấy mình thực sự may mắn khi giành thời gian thức đêm đọc tiểu thuyết!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro