[Thập Niên 80] Tiểu Thôn Hoa Vượng Phu
Nói Xấu
Hóa Tuyết Chưởng
2024-11-07 02:18:29
Nhóm dịch: Uất Kim Hương
Trái tim Cố Giai Tuệ rơi vào nỗi khiếp sợ khôn cùng.
Cô không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Mai Linh bạn cô và Mai Linh ở đây có vẻ ngoài giống nhau như đúc, ngay cả Thẩm Quốc An cũng giống y hệt người cô thích.
Quách Am, Quốc An, thế nên thật sự là thế giới song song sao?
Ở thế giới này, cô đã kết hôn với Quách Am, còn có cả con!
Tâm trạng Cố Giai Tuệ cực kỳ phức tạp, nhưng vẫn xen lẫn một chút vui mừng khó nói thành lời.
Vậy nên đời trước Quách Am cũng thích mình phải không? Nếu không thì vì sao giữa hai người lại có nhiều gút mắc như vậy.
Thẩm Quốc An... khuôn mặt anh giống hệt Quách Am, còn tính tình thì sao nhỉ?
Cô thẫn thờ nằm nghiêng người trên giường, nét mặt lãnh đạm không thay đổi, đột nhiên có cảm giác mong chờ Thẩm Quốc An trở về.
Nếu tính cách Thẩm Quốc An khác với Quách Am thì cô vẫn sẽ kiên quyết ly hôn, nhưng nếu cô nhận ra tính tình của anh cũng giống với Quách Am thì có lẽ cô sẽ không nỡ!
Cô thích Quách Am, rất thích...
Chỉ là đám thân thích Thẩm gia thật sự khiến cô không thể chịu nổi!
Lúc Cố Giai Tuệ ngẩn người, Đại Oa và Tiểu Oa nâng mắt lặng lẽ nhìn nhau, hai đứa trẻ đang lo lắng cho mẹ.
Đại Oa chìa cuốn vở ra nói: "Mẹ, con viết chữ xong rồi, con muốn lên núi một lát."
Vừa nhắc tới núi Cố Giai Tuệ đã cau mày ngồi dậy: "Con lên núi làm gì? Hơn một tiếng nữa mặt trời xuống núi rồi."
Đại Oa nhỏ nhẹ nói: "Con muốn lên giữa sườn núi hái ít lê, bây giờ đang vào mùa lê, lê dại vừa to vừa ngọt... mẹ nhất định sẽ rất thích."
Nếu được ăn lê ngọt mọng nước thì mẹ sẽ không buồn nữa.
Cố Giai Tuệ ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, trong đầu thầm nghĩ trẻ con nông thôn bình thường không có gì ăn bèn gật đầu đồng ý: "Vậy thì được, mẹ đi cùng các con, nhưng phải trở về thật sớm đấy."
Ba mẹ con nhanh chóng đi ra sau núi, do chỉ lên giữa sườn núi nên Cố Giai Tuệ cũng không sợ lắm. Nhưng nhớ tới chuyện bị đẩy xuống núi ở đời trước cô lại thấy rất hận, rất muốn bóp chết Mai Linh!
Đồ họ Mai kia đúng là chó chết, ngay cả ở thế giới này cũng âm mưu hại cô đủ kiểu. Cô mà bắt được để xem có chơi chết Mai Linh hay không.
Đại Oa nhạy bén, nhớ đường rất giỏi nên nhanh nhẹn dẫn Cố Giai Tuệ và Tiểu Oa lên giữa sườn núi tìm được một cây lê. Đại Oa thoăn thoắt trèo lên cây, hái lê trên cành cây cao nhất rồi ném xuống bên dưới. Cố Giai Tuệ và Tiểu Oa vội vàng đón lấy.
Lê rừng tươi ngon mọng nước lại to ơi là to, có màu vàng đẹp mắt. Tiểu Oa vội vã cầm quả to nhất chạy tới dòng suối gần đó rửa sạch rồi đưa cho Cố Giai Tuệ nói: "Mẹ ăn đi ạ!"
Đôi mắt trong veo của cô bé tràn ngập vui vẻ, khuôn mặt thanh tú ánh lên niềm hạnh phúc, sau lưng là từng hàng cây lá vàng ươm, phong cảnh đẹp như tranh khiến trái tim Cố Giai Tuệ mềm nhũn.
"Cảm ơn bé ngoan." Cố Giai Tuệ nhận quả lê cô bé đưa cho, cắn một miếng, nước quả ngọt ngào bắn ra.
Từ trước tới nay cô không thích ăn lê, cảm thấy vị của nó nhạt thếch không khác gì nước sôi để nguội. Đến thời khắc này cô mới biết trái lê ngày trước cô ăn không bằng một góc lê này!
Đây mới là lê dại chính tông, tươi ngon mọng nước, cắn cái là ghiền.
Ba mẹ con hái được nửa túi lê dại, bấy giờ mới vui vẻ xuống núi. Thấy nụ cười trên mặt Cố Giai Tuệ, Đại Oa cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
Đi dọc theo con đường mòn quay lại nhà họ Thẩm sẽ phải vòng qua một khoảnh đất trống nhỏ phía sau nhà chủ nhiệm Khưu. Trong khoảnh đất trống đó có một chiếc cối đá, bình thường mọi người muốn xay cái gì thì đều tới đây, lúc rảnh rồi cũng ra đây ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Cố Giai Tuệ chưa đi tới gần đã thoáng nghe thấy tiếng xì xầm.
"Trời đất ơi, Cố Giai Tuệ ấy mà, cô ta với Lâm Tri Thanh..."
Cố Giai Tuệ dừng bước, hai đứa trẻ đang vừa đi vừa líu ríu nói chuyện, thấy cô dừng chân thì đồng thanh hỏi: "Sao thế mẹ?"
"Hai con về trước đi, mẹ qua chỗ chủ nhiệm Khưu có chút chuyện."
Trái tim Cố Giai Tuệ rơi vào nỗi khiếp sợ khôn cùng.
Cô không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Mai Linh bạn cô và Mai Linh ở đây có vẻ ngoài giống nhau như đúc, ngay cả Thẩm Quốc An cũng giống y hệt người cô thích.
Quách Am, Quốc An, thế nên thật sự là thế giới song song sao?
Ở thế giới này, cô đã kết hôn với Quách Am, còn có cả con!
Tâm trạng Cố Giai Tuệ cực kỳ phức tạp, nhưng vẫn xen lẫn một chút vui mừng khó nói thành lời.
Vậy nên đời trước Quách Am cũng thích mình phải không? Nếu không thì vì sao giữa hai người lại có nhiều gút mắc như vậy.
Thẩm Quốc An... khuôn mặt anh giống hệt Quách Am, còn tính tình thì sao nhỉ?
Cô thẫn thờ nằm nghiêng người trên giường, nét mặt lãnh đạm không thay đổi, đột nhiên có cảm giác mong chờ Thẩm Quốc An trở về.
Nếu tính cách Thẩm Quốc An khác với Quách Am thì cô vẫn sẽ kiên quyết ly hôn, nhưng nếu cô nhận ra tính tình của anh cũng giống với Quách Am thì có lẽ cô sẽ không nỡ!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô thích Quách Am, rất thích...
Chỉ là đám thân thích Thẩm gia thật sự khiến cô không thể chịu nổi!
Lúc Cố Giai Tuệ ngẩn người, Đại Oa và Tiểu Oa nâng mắt lặng lẽ nhìn nhau, hai đứa trẻ đang lo lắng cho mẹ.
Đại Oa chìa cuốn vở ra nói: "Mẹ, con viết chữ xong rồi, con muốn lên núi một lát."
Vừa nhắc tới núi Cố Giai Tuệ đã cau mày ngồi dậy: "Con lên núi làm gì? Hơn một tiếng nữa mặt trời xuống núi rồi."
Đại Oa nhỏ nhẹ nói: "Con muốn lên giữa sườn núi hái ít lê, bây giờ đang vào mùa lê, lê dại vừa to vừa ngọt... mẹ nhất định sẽ rất thích."
Nếu được ăn lê ngọt mọng nước thì mẹ sẽ không buồn nữa.
Cố Giai Tuệ ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, trong đầu thầm nghĩ trẻ con nông thôn bình thường không có gì ăn bèn gật đầu đồng ý: "Vậy thì được, mẹ đi cùng các con, nhưng phải trở về thật sớm đấy."
Ba mẹ con nhanh chóng đi ra sau núi, do chỉ lên giữa sườn núi nên Cố Giai Tuệ cũng không sợ lắm. Nhưng nhớ tới chuyện bị đẩy xuống núi ở đời trước cô lại thấy rất hận, rất muốn bóp chết Mai Linh!
Đồ họ Mai kia đúng là chó chết, ngay cả ở thế giới này cũng âm mưu hại cô đủ kiểu. Cô mà bắt được để xem có chơi chết Mai Linh hay không.
Đại Oa nhạy bén, nhớ đường rất giỏi nên nhanh nhẹn dẫn Cố Giai Tuệ và Tiểu Oa lên giữa sườn núi tìm được một cây lê. Đại Oa thoăn thoắt trèo lên cây, hái lê trên cành cây cao nhất rồi ném xuống bên dưới. Cố Giai Tuệ và Tiểu Oa vội vàng đón lấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lê rừng tươi ngon mọng nước lại to ơi là to, có màu vàng đẹp mắt. Tiểu Oa vội vã cầm quả to nhất chạy tới dòng suối gần đó rửa sạch rồi đưa cho Cố Giai Tuệ nói: "Mẹ ăn đi ạ!"
Đôi mắt trong veo của cô bé tràn ngập vui vẻ, khuôn mặt thanh tú ánh lên niềm hạnh phúc, sau lưng là từng hàng cây lá vàng ươm, phong cảnh đẹp như tranh khiến trái tim Cố Giai Tuệ mềm nhũn.
"Cảm ơn bé ngoan." Cố Giai Tuệ nhận quả lê cô bé đưa cho, cắn một miếng, nước quả ngọt ngào bắn ra.
Từ trước tới nay cô không thích ăn lê, cảm thấy vị của nó nhạt thếch không khác gì nước sôi để nguội. Đến thời khắc này cô mới biết trái lê ngày trước cô ăn không bằng một góc lê này!
Đây mới là lê dại chính tông, tươi ngon mọng nước, cắn cái là ghiền.
Ba mẹ con hái được nửa túi lê dại, bấy giờ mới vui vẻ xuống núi. Thấy nụ cười trên mặt Cố Giai Tuệ, Đại Oa cảm thấy yên tâm hơn hẳn.
Đi dọc theo con đường mòn quay lại nhà họ Thẩm sẽ phải vòng qua một khoảnh đất trống nhỏ phía sau nhà chủ nhiệm Khưu. Trong khoảnh đất trống đó có một chiếc cối đá, bình thường mọi người muốn xay cái gì thì đều tới đây, lúc rảnh rồi cũng ra đây ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Cố Giai Tuệ chưa đi tới gần đã thoáng nghe thấy tiếng xì xầm.
"Trời đất ơi, Cố Giai Tuệ ấy mà, cô ta với Lâm Tri Thanh..."
Cố Giai Tuệ dừng bước, hai đứa trẻ đang vừa đi vừa líu ríu nói chuyện, thấy cô dừng chân thì đồng thanh hỏi: "Sao thế mẹ?"
"Hai con về trước đi, mẹ qua chỗ chủ nhiệm Khưu có chút chuyện."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro