Chương 30 - Để Đói Chết Cho Rồi
Đánh Một Trận L...
Đao Nhĩ
2024-08-07 20:24:17
Bà Từ đang cùng bà đồng Mã chào hỏi hai câu, bị tiếng hét dọa sợ, bà co vai vội xoay người khuyên ngăn Từ Trường Thắng.
"Trường Thắng, con nhỏ giọng thôi, con sợ cả cái thôn này không ai biết giọng con to à?"
Chuyện này sao có thể nói ra bên ngoài, trùm chăm nói còn sợ người khác nghe thấy, với cả chuyện này mà lộ ra ngoài cũng chẳng được cái tiếng gì tốt.
Từ Trường Thắng cau mày, sắc mặt khó coi hỏi bà Từ với sắc mặt khó coi: "Nó thật sự bị trúng tà?"
Anh ta đang làm việc trên đồng ngô thì thấy vợ mình hốt hoảng chạy tới, nói con nhóc trong nhà bị trúng tà.
Đang yên đang lành thì trúng tà cái quỷ gì, còn không phải ầm ĩ chuyện không đồng ý cho nó đến trường, nên trong lòng nó uất ức hay sao?
Không ngoan ngoãn nghe lời cứ, đánh cho một trận, chuyện đâu lại vào đó ngay.
Từ Trường Thắng phải bỏ dở công việc trong tay về nhà xem sao, nếu nó cứ muốn gây sự, đánh một trận là ngoan ngay, chẳng sợ nó không thay đổi suy nghĩ.
"Nó trúng tà đó, hai tròng mắt cứ nhìn chằm chằm vào anh, không có chút sinh khí nào, em từng này tuổi còn chưa bao giờ gặp ánh mắt nào làm người khác sợ hãi như vậy.”
“Rõ ràng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, anh mau đi thôn trên mời bà đồng Mã về mau, mẹ em còn đang chờ ở nhà kìa."
Lưu Quế Bình vừa đẩy vừa khuyên chồng chị ta đi, bản thân cũng không dám về nhà, bèn ở lại đồng ngô làm việc, đoán giờ bà đồng Mã sắp đến thì lập tức trở về.
Từ Trường Thắng hét lớn như thế, trừ khi bị điếc mới không nghe thấy. Chu Tử Thanh từ buồng trong bước ra, đi đến cửa nhà chính thì dừng lại.
Từ Trường Thắng vừa thấy người đi ra, bèn nhịn không nhịn được gầm lên mắng chửi, kết quả vừa nhìn lên, vùng lông mày càng nhíu chặt hơn, trên trán như khắc một chữ xuyên (川) sinh động.
Lúc này anh ta mới nhớ đến lời nói bất thường của vợ mình, là thật.
Bà Từ còn đang nhỏ giọng thì thầm gì đó với bà đồng Mã, nói những chuyện xảy ra trong nhà gần đây.
Bà đồng Mã đứng nghe mà mắt lim dim như đang ngủ, đến lúc Chu Tử Thanh vừa dừng ở cửa chính, đôi mắt xếch bỗng nhiên mở ra, lòng trắng mắt đặc biệt nhiều, thành ra trông lòng đen có vẻ nhỏ, lúc nghiêm mặt nhìn tới, gương mặt vừa cứng nhắc vừa nanh nọc độc ác.
Bà đồng Mã mắt không chớp nhìn chòng chọc vào Chu Tử Thanh không chớp mắt, ai cũng không biết ai bà ta có nhìn ra được gì không, ngực bà Từ phập phồng, tim đập thình thịch như đánh trống.
Từ Trường Thắng bực bội đi tới đi lui, không nhịn được tính tìnhcơn tức trong lòng, trừng mắt nhìn cả hai bên.
"Trường Thắng, con nhỏ giọng thôi, con sợ cả cái thôn này không ai biết giọng con to à?"
Chuyện này sao có thể nói ra bên ngoài, trùm chăm nói còn sợ người khác nghe thấy, với cả chuyện này mà lộ ra ngoài cũng chẳng được cái tiếng gì tốt.
Từ Trường Thắng cau mày, sắc mặt khó coi hỏi bà Từ với sắc mặt khó coi: "Nó thật sự bị trúng tà?"
Anh ta đang làm việc trên đồng ngô thì thấy vợ mình hốt hoảng chạy tới, nói con nhóc trong nhà bị trúng tà.
Đang yên đang lành thì trúng tà cái quỷ gì, còn không phải ầm ĩ chuyện không đồng ý cho nó đến trường, nên trong lòng nó uất ức hay sao?
Không ngoan ngoãn nghe lời cứ, đánh cho một trận, chuyện đâu lại vào đó ngay.
Từ Trường Thắng phải bỏ dở công việc trong tay về nhà xem sao, nếu nó cứ muốn gây sự, đánh một trận là ngoan ngay, chẳng sợ nó không thay đổi suy nghĩ.
"Nó trúng tà đó, hai tròng mắt cứ nhìn chằm chằm vào anh, không có chút sinh khí nào, em từng này tuổi còn chưa bao giờ gặp ánh mắt nào làm người khác sợ hãi như vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Rõ ràng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, anh mau đi thôn trên mời bà đồng Mã về mau, mẹ em còn đang chờ ở nhà kìa."
Lưu Quế Bình vừa đẩy vừa khuyên chồng chị ta đi, bản thân cũng không dám về nhà, bèn ở lại đồng ngô làm việc, đoán giờ bà đồng Mã sắp đến thì lập tức trở về.
Từ Trường Thắng hét lớn như thế, trừ khi bị điếc mới không nghe thấy. Chu Tử Thanh từ buồng trong bước ra, đi đến cửa nhà chính thì dừng lại.
Từ Trường Thắng vừa thấy người đi ra, bèn nhịn không nhịn được gầm lên mắng chửi, kết quả vừa nhìn lên, vùng lông mày càng nhíu chặt hơn, trên trán như khắc một chữ xuyên (川) sinh động.
Lúc này anh ta mới nhớ đến lời nói bất thường của vợ mình, là thật.
Bà Từ còn đang nhỏ giọng thì thầm gì đó với bà đồng Mã, nói những chuyện xảy ra trong nhà gần đây.
Bà đồng Mã đứng nghe mà mắt lim dim như đang ngủ, đến lúc Chu Tử Thanh vừa dừng ở cửa chính, đôi mắt xếch bỗng nhiên mở ra, lòng trắng mắt đặc biệt nhiều, thành ra trông lòng đen có vẻ nhỏ, lúc nghiêm mặt nhìn tới, gương mặt vừa cứng nhắc vừa nanh nọc độc ác.
Bà đồng Mã mắt không chớp nhìn chòng chọc vào Chu Tử Thanh không chớp mắt, ai cũng không biết ai bà ta có nhìn ra được gì không, ngực bà Từ phập phồng, tim đập thình thịch như đánh trống.
Từ Trường Thắng bực bội đi tới đi lui, không nhịn được tính tìnhcơn tức trong lòng, trừng mắt nhìn cả hai bên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro