Chương 30 - Để Đói Chết Cho Rồi
Không Có Tao, M...
Đao Nhĩ
2024-08-07 20:24:17
Lưu Quế Bình vừa kéo xe đẩy sàn phẳng về đến nhà thì thấy tất cả đang đứng ở trong sân, không một ai nói chuyện.
Chị ta để xe đẩy ngô ở cổng chính, vội vàng chạy đến, kéo áo bà Từ, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, có phát hiện ra cái gì không?"
Sau khoảng một nén hương, bà đồng Mã lấy một lá bùa màu vàng từ trong ngực áo đưa cho bà Từ, liếc nhìn Chu Tử Thanh đứng ở cửa nhà chính, nói với bà Từ:
"Không phải người lạ, đều là người thân nhà bà, có phải ông già nhà bà tên là Từ Trạch Phúc, tính tình nóng nảy, tôi đã khuyên ông ấy về rồi. Lát nữa bà đi ra cổng thôn đốt giấy tiền cho ông ấy, còn lá bùa màu vàng này đặt dưới giường ngủ con bé."
Bà Từ nhận lá bùa vàng, lại hơi khó hiểu hỏi lại:
"Không phải chứ, thế nào lại là ông nhà tôi, con bé... Trước kia tính tình con bé này không phải như thế, là một đứa nhỏ vô cùng hiền lành, giờ... giờ như đổi thành một người khác vậy."
Bà đồng Mã mở to đôi mắt trống rỗng dường như có thể nhìn thấu lòng người, chăm chú nhìn bà Từ, bà Từ thấy thế trong lòng càng hốt hoảng, không nhịn được nuốt nước bọt”
"Thím Mã, nó... nó... nó đúng là giống như biến thành người khác."
Tính cách một con người sao có thể lập tức thay đổi, không phải trúng tà thì là cái gì?
"Đúng vậy, nhìn kỹ lại, trên người nó tỏa ra sự hung ác tàn nhẫn, như ác quỷ vừa trốn thoát khỏi địa ngục, mở to mắt muốn ăn thịt người." Lưu Quế Bình đứng bên cạnh tiếp lời.
Chu Tử Thanh cười khẩy, trực tiếp bước đến trước mặt bà đồng Mã, cô kéo ống quần lên, trực tiếp giơ ra trước mặt Lưu Quế Bình:
"Mợ nói thử xem, bị mợ đánh thành như này, vậy phải có thái độ như nào? Trước kia cháu tốt tính, việc trong nhà việc ngoài đồng có việc nào cháu không làm, kết quả thì sao, tâm trạng cậu mợ không tốt liền lôi cháu ra mắng mỏ, vết thương trên người cháu làm sao mà có chứ?”
“Ngoan ngoãn nghe lời, cũng chẳng khiến cháu chịu ít đòn roi hơn, vậy sao cháu phải nghe lời rồi để cho cậu mợ đánh, đầu óc cháu có bệnh hay sao?"
Lưu Quế Bình bị chẹn họng, lập tức bùng nổnổi cơn tam bành, nhảy cẫng lên, vừa quát vừa mắng:
"Mày muốn tạo phản hả, trong nhà này đến lượt mày nói chuyện sao, mày không nhìn lại thân phận mình đi. Mày có cha, có mẹ ở đây? Thấy rõ chưa, chỗ mày ở cái mày ăn đều do tao cho mày, đồ súc sinh, nuôi mày sống, giờ bắt đầu biết tính toán rồi hả.”
“Mày có bản lĩnh thì đừng ăn của tao, đừng ở của tao nữa, mày cút ngay, mày họ Chu, thằng cha chết tiệt của mày tên Chu Minh Tùng, trước kia đừng ngăn mày trốn đi. Không có tao, mày đã sớm chết đói..."
Chị ta để xe đẩy ngô ở cổng chính, vội vàng chạy đến, kéo áo bà Từ, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, có phát hiện ra cái gì không?"
Sau khoảng một nén hương, bà đồng Mã lấy một lá bùa màu vàng từ trong ngực áo đưa cho bà Từ, liếc nhìn Chu Tử Thanh đứng ở cửa nhà chính, nói với bà Từ:
"Không phải người lạ, đều là người thân nhà bà, có phải ông già nhà bà tên là Từ Trạch Phúc, tính tình nóng nảy, tôi đã khuyên ông ấy về rồi. Lát nữa bà đi ra cổng thôn đốt giấy tiền cho ông ấy, còn lá bùa màu vàng này đặt dưới giường ngủ con bé."
Bà Từ nhận lá bùa vàng, lại hơi khó hiểu hỏi lại:
"Không phải chứ, thế nào lại là ông nhà tôi, con bé... Trước kia tính tình con bé này không phải như thế, là một đứa nhỏ vô cùng hiền lành, giờ... giờ như đổi thành một người khác vậy."
Bà đồng Mã mở to đôi mắt trống rỗng dường như có thể nhìn thấu lòng người, chăm chú nhìn bà Từ, bà Từ thấy thế trong lòng càng hốt hoảng, không nhịn được nuốt nước bọt”
"Thím Mã, nó... nó... nó đúng là giống như biến thành người khác."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tính cách một con người sao có thể lập tức thay đổi, không phải trúng tà thì là cái gì?
"Đúng vậy, nhìn kỹ lại, trên người nó tỏa ra sự hung ác tàn nhẫn, như ác quỷ vừa trốn thoát khỏi địa ngục, mở to mắt muốn ăn thịt người." Lưu Quế Bình đứng bên cạnh tiếp lời.
Chu Tử Thanh cười khẩy, trực tiếp bước đến trước mặt bà đồng Mã, cô kéo ống quần lên, trực tiếp giơ ra trước mặt Lưu Quế Bình:
"Mợ nói thử xem, bị mợ đánh thành như này, vậy phải có thái độ như nào? Trước kia cháu tốt tính, việc trong nhà việc ngoài đồng có việc nào cháu không làm, kết quả thì sao, tâm trạng cậu mợ không tốt liền lôi cháu ra mắng mỏ, vết thương trên người cháu làm sao mà có chứ?”
“Ngoan ngoãn nghe lời, cũng chẳng khiến cháu chịu ít đòn roi hơn, vậy sao cháu phải nghe lời rồi để cho cậu mợ đánh, đầu óc cháu có bệnh hay sao?"
Lưu Quế Bình bị chẹn họng, lập tức bùng nổnổi cơn tam bành, nhảy cẫng lên, vừa quát vừa mắng:
"Mày muốn tạo phản hả, trong nhà này đến lượt mày nói chuyện sao, mày không nhìn lại thân phận mình đi. Mày có cha, có mẹ ở đây? Thấy rõ chưa, chỗ mày ở cái mày ăn đều do tao cho mày, đồ súc sinh, nuôi mày sống, giờ bắt đầu biết tính toán rồi hả.”
“Mày có bản lĩnh thì đừng ăn của tao, đừng ở của tao nữa, mày cút ngay, mày họ Chu, thằng cha chết tiệt của mày tên Chu Minh Tùng, trước kia đừng ngăn mày trốn đi. Không có tao, mày đã sớm chết đói..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro