Thập Niên 80: Vợ Béo Của Anh Chàng Quân Nhân
Chuyện Cô Lo Lắ...
2024-08-20 21:25:06
Diệp Ninh lên tiếng, chuẩn bị đi về ăn cơm.
Nhưng mà hình như Lý Kim Phượng rất có hứng thú muốn nói chuyện với cô, tiếp tục nói: “Cô nấu cơm như thế này là không được, lúc nãy tôi thấy cô chỉ nấu nước luộc lên thôi, rau phải xào ăn mới ngon.”
Diệp Ninh nói: “Tôi cố ý giảm bớt dầu và muối, như thế thì mới tốt cho sức khỏe.”
Lý Kim Phượng nghe được lời này thì lại càng khó hiểu: “Không ăn muối thì sao mà khỏe được.”
Diệp Ninh chỉ cười cười, không có ý định giải thích quá nhiều với cô ta.
Lý Kim Phượng đột nhiên lộ ra vẻ mặt nhiều chuyện nhích lại gần Diệp Ninh, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Có phải mấy ngày này liên trưởng Cố đều không về nhà đúng không?”
Cô ta để ý rất kỹ, từ sau cái ngày hai vợ chồng bọn họ làm gãy giường xong, Cố Phong chưa bao giờ quay về nhà ngủ qua đêm.
Có ý gì thì đã quá rõ ràng rồi.
Diệp Ninh thật sự không thể hiểu nổi vì sao sẽ có người thích tìm hiểu chuyện của nhà người khác đến như thế chứ?
“Dạo gần đây quân khu chuẩn bị thi đấu võ thuật, anh ấy khá bận.”
Diệp Ninh cảm thấy cô cũng không nói dối, không liên lạc được với Cố Phong, đến cả chuyện ly hôn mà bọn họ nói trước đó cũng không có bất cứ tin tức gì.
Dựa theo thái độ của Cố Phong đối với cô, nếu anh có thời gian rảnh thì chắc chắn chuyện đầu tiên anh làm sẽ là chuyện này.
Lý Kim Phượng lại lắc đầu: “Bộ đội làm gì có lúc nào mà không bận chứ, nếu trong lòng anh ấy có nhớ thương đến cô thì kiểu gì cũng có thể quay về.”
Diệp Ninh nhịn không được nhìn cô ta thêm vài lần.
Lý Kim Phượng thấy Diệp Ninh không có phản ứng, cảm thấy là do cô ta nói còn chưa đủ rõ ràng.
“Diệp Ninh à, cô đến đại viện của chúng tôi cũng gần ba tháng rồi, toàn bộ đại viện này nhà ai mà không phải là bộ đội, có nhà ai mà mỗi ngày đều không về nhà không? Chỉ có Cố Phong là ngoại lệ thôi. Cô khóc cũng đã khóc, quậy cũng đã quậy rồi, nhưng lại chẳng có chút hiệu quả nào, trong lòng cô không khó chịu à?”
“Vậy ý cô là gì đây?”
Diệp Ninh vừa mới hỏi ra những lời này, hai mắt Lý Kim Phượng lập tức phát sáng.
“Trên đời này chỗ nào cũng có hoa cỏ, cần gì phải yêu đơn phương một cành hoa. Tuy rằng điều kiện của liên trưởng Cố rất tốt, nhưng mà trong lòng của anh ấy lại không có cô. Cô nên tranh thủ hiện tại còn trẻ, nhanh chóng đi tìm người đàn ông mà cô thích đi.”
Diệp Ninh đã hiểu: “Cô khuyên tôi ly hôn với Cố Phong hả?”
Vẻ mặt Lý Kim Phượng hơi cứng lại, nhưng mà sau đó lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
“Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho cô thôi.”
“Chắc đây không phải là ý của Cố Phong đâu đúng không?”
Tuy rằng là câu hỏi, nhưng giọng điệu Diệp Ninh nói ra lại là khẳng định.
Dù sao thì cô cũng đã đồng ý với Cố Phong là sẽ ly hôn rồi, Cố Phong không có lý do gì để tìm người khác đến thuyết phục cô cả.
Lý Kim Phượng cười gượng vài tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Được, tôi biết rồi.” Diệp Ninh nói xong, bưng mâm đi lướt qua người Lý Kim Phượng.
Lý Kim Phượng hơi há mồm, lại há mồm, rõ ràng còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà một chữ cũng không nói ra được.
Cho nên rốt cuộc là cô đã đồng ý hay là không đồng ý.
Chờ Diệp Ninh lên lầu hai, bóng dáng Vương Hinh Tuyết lập tức xuất hiện trước mặt Lý Kim Phượng.
“Chị dâu, thế nào rồi?”
Vẻ mặt Lý Kim Phượng có hơi phức tạp, đầu tiên là lắc đầu, sao đó lại gật đầu.
Vương Hinh Tuyết không thể hiểu được hỏi: “Con nhỏ mập đó đồng ý ly hôn rồi hả?”
Lý Kim Phượng: “Không.”
Mặt Vương Hinh Tuyết lập tức xụ xuống.
“Nhưng mà cô ta cũng không la làng, còn nói là đã biết rồi.” Lý Kim Phượng giống như đang suy nghĩ gì đó, Diệp Ninh của hiện tại còn khó đoán hơn trước kia quá nhiều.
“Đã biết là có ý gì chứ? Chị dâu chị cũng thật là, sao có chút chuyện như thế cũng làm không xong vậy?” Vương Hinh Tuyết mấy kiên nhẫn oán trách.
Lý Kim Phượng thu hồi suy nghĩ, sau đó nhíu mày.
“Hinh Tuyết, em đang trách chị hả?”
Nếu không phải mới sáng sớm cô gái này chạy đến tìm cô ta, bảo cô ta nhất định phải đi tìm Diệp Ninh nói chuyện thì cô ta cũng không rảnh rỗi xía vào chuyện này.
Nhưng mà hình như Lý Kim Phượng rất có hứng thú muốn nói chuyện với cô, tiếp tục nói: “Cô nấu cơm như thế này là không được, lúc nãy tôi thấy cô chỉ nấu nước luộc lên thôi, rau phải xào ăn mới ngon.”
Diệp Ninh nói: “Tôi cố ý giảm bớt dầu và muối, như thế thì mới tốt cho sức khỏe.”
Lý Kim Phượng nghe được lời này thì lại càng khó hiểu: “Không ăn muối thì sao mà khỏe được.”
Diệp Ninh chỉ cười cười, không có ý định giải thích quá nhiều với cô ta.
Lý Kim Phượng đột nhiên lộ ra vẻ mặt nhiều chuyện nhích lại gần Diệp Ninh, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Có phải mấy ngày này liên trưởng Cố đều không về nhà đúng không?”
Cô ta để ý rất kỹ, từ sau cái ngày hai vợ chồng bọn họ làm gãy giường xong, Cố Phong chưa bao giờ quay về nhà ngủ qua đêm.
Có ý gì thì đã quá rõ ràng rồi.
Diệp Ninh thật sự không thể hiểu nổi vì sao sẽ có người thích tìm hiểu chuyện của nhà người khác đến như thế chứ?
“Dạo gần đây quân khu chuẩn bị thi đấu võ thuật, anh ấy khá bận.”
Diệp Ninh cảm thấy cô cũng không nói dối, không liên lạc được với Cố Phong, đến cả chuyện ly hôn mà bọn họ nói trước đó cũng không có bất cứ tin tức gì.
Dựa theo thái độ của Cố Phong đối với cô, nếu anh có thời gian rảnh thì chắc chắn chuyện đầu tiên anh làm sẽ là chuyện này.
Lý Kim Phượng lại lắc đầu: “Bộ đội làm gì có lúc nào mà không bận chứ, nếu trong lòng anh ấy có nhớ thương đến cô thì kiểu gì cũng có thể quay về.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Ninh nhịn không được nhìn cô ta thêm vài lần.
Lý Kim Phượng thấy Diệp Ninh không có phản ứng, cảm thấy là do cô ta nói còn chưa đủ rõ ràng.
“Diệp Ninh à, cô đến đại viện của chúng tôi cũng gần ba tháng rồi, toàn bộ đại viện này nhà ai mà không phải là bộ đội, có nhà ai mà mỗi ngày đều không về nhà không? Chỉ có Cố Phong là ngoại lệ thôi. Cô khóc cũng đã khóc, quậy cũng đã quậy rồi, nhưng lại chẳng có chút hiệu quả nào, trong lòng cô không khó chịu à?”
“Vậy ý cô là gì đây?”
Diệp Ninh vừa mới hỏi ra những lời này, hai mắt Lý Kim Phượng lập tức phát sáng.
“Trên đời này chỗ nào cũng có hoa cỏ, cần gì phải yêu đơn phương một cành hoa. Tuy rằng điều kiện của liên trưởng Cố rất tốt, nhưng mà trong lòng của anh ấy lại không có cô. Cô nên tranh thủ hiện tại còn trẻ, nhanh chóng đi tìm người đàn ông mà cô thích đi.”
Diệp Ninh đã hiểu: “Cô khuyên tôi ly hôn với Cố Phong hả?”
Vẻ mặt Lý Kim Phượng hơi cứng lại, nhưng mà sau đó lại nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
“Tôi cũng chỉ là muốn tốt cho cô thôi.”
“Chắc đây không phải là ý của Cố Phong đâu đúng không?”
Tuy rằng là câu hỏi, nhưng giọng điệu Diệp Ninh nói ra lại là khẳng định.
Dù sao thì cô cũng đã đồng ý với Cố Phong là sẽ ly hôn rồi, Cố Phong không có lý do gì để tìm người khác đến thuyết phục cô cả.
Lý Kim Phượng cười gượng vài tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Được, tôi biết rồi.” Diệp Ninh nói xong, bưng mâm đi lướt qua người Lý Kim Phượng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Kim Phượng hơi há mồm, lại há mồm, rõ ràng còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà một chữ cũng không nói ra được.
Cho nên rốt cuộc là cô đã đồng ý hay là không đồng ý.
Chờ Diệp Ninh lên lầu hai, bóng dáng Vương Hinh Tuyết lập tức xuất hiện trước mặt Lý Kim Phượng.
“Chị dâu, thế nào rồi?”
Vẻ mặt Lý Kim Phượng có hơi phức tạp, đầu tiên là lắc đầu, sao đó lại gật đầu.
Vương Hinh Tuyết không thể hiểu được hỏi: “Con nhỏ mập đó đồng ý ly hôn rồi hả?”
Lý Kim Phượng: “Không.”
Mặt Vương Hinh Tuyết lập tức xụ xuống.
“Nhưng mà cô ta cũng không la làng, còn nói là đã biết rồi.” Lý Kim Phượng giống như đang suy nghĩ gì đó, Diệp Ninh của hiện tại còn khó đoán hơn trước kia quá nhiều.
“Đã biết là có ý gì chứ? Chị dâu chị cũng thật là, sao có chút chuyện như thế cũng làm không xong vậy?” Vương Hinh Tuyết mấy kiên nhẫn oán trách.
Lý Kim Phượng thu hồi suy nghĩ, sau đó nhíu mày.
“Hinh Tuyết, em đang trách chị hả?”
Nếu không phải mới sáng sớm cô gái này chạy đến tìm cô ta, bảo cô ta nhất định phải đi tìm Diệp Ninh nói chuyện thì cô ta cũng không rảnh rỗi xía vào chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro