Thập Niên 80: Vợ Béo Của Anh Chàng Quân Nhân
Muốn Toàn Bộ Th...
2024-08-20 21:25:06
Hô hấp càng ngày càng thêm dồn dập, cơ thể này của cô tạm thời còn chưa thích hợp làm vận động quá kịch liệt.
Sau khi ý thức được người ở phía sau càng ngày càng gần, Diệp Ninh chợt nghiêng người chui vào một ngõ nhỏ ở bên cạnh.
Người luôn đi theo phía sau cô thấy cô quẹo vào ngõ, sợ bị mất dấu, cũng lập tức chạy vội vào bên trong ngõ nhỏ kia.
Nhưng mà anh ta vừa mới quẹo vào hẻm, Diệp Ninh đã đột nhiên xông đến.
Rầm!
Anh ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đầu đã bị đập một phát.
Hơn nữa Diệp Ninh hoàn toàn không cho anh ta có cơ hội phản kháng, đập hết gậy này đến gậy khách, toàn là đập vào đầu của anh ta.
Vì để tránh cho bị đánh chết, anh ta chỉ có thể ôm đầu ngồi xổm xuống.
Diệp Ninh đánh rất nặng tay, mềm lòng với kẻ bắt cóc thì chẳng khác nào đào mộ chôn mình.
Đến cả chính cô cũng không biết cô đã đánh bao nhiêu cái, nam nhân ngồi xổm đằng kia kêu khóc ầm ĩ, liên tục xin tha, lúc này mới ngừng tay lại.
“Tôi không quan tâm anh là ai, nhưng mà anh còn dám đi theo tôi, tôi sẽ đánh chết anh.
Hung dữ cảnh cáo một câu, nắm lấy gậy gỗ nghênh ngang rời đi.
Người đàn ông kia bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, mắt đầy sao xẹt.
Chờ đến khi anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng thì hẻm nhỏ đã trống rỗng, không thấy bóng dáng Diệp Ninh đâu nữa.
“Đồ vô dụng!”
Trong phòng ca múa, âm thanh hung dữ độc ác của Mục Văn Hạo vang lên, ly rượu rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.
Người đàn ông đầu sưng to như đầu heo, vô cùng chật vật đáng thương quỳ dưới đất, không dám thở mạnh tiếng nào.
“Ông chủ tha mạng, cô gái kia chắc chắn không phải người thường, đánh vừa dứt khoát lại vừa ác, suýt chút nữa tôi đã bị cô ta đánh chết rồi.”
Anh ra run rẩy giải thích, hi vọng sẽ được Mục Văn Hạo tha thứ.
Mục Văn Hạo làm người đi theo sau Diệp Ninh, chủ yếu là vì muốn điều tra rõ ràng thân phận của cô, nhưng mà không ngờ người được cử ra ngoài lại bị Diệp Ninh đánh!
“Cút đi!”
Người đàn ông kia nghe thấy câu nói này, vừa lăn vừa bò rời khỏi tầm mắt của Mục Văn Hạo.
Toàn thân Mục Văn Hạo âm u, người phụ nữ kia là người đầu tiên trong cái huyện thành này dám đụng vào người của anh ta!
“Ngày mai tôi muốn tất cả thông tin về người phụ nữ kia!”
“Vâng, ông chủ.”
Vệ sĩ đứng thẳng bên cạnh cũng nơm nớp lo sợ, lửa giận của ông chủ không phải thứ người bình thường có thể thừa nhận được.
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Ninh đổ mồ hôi đầm đìa quay về đại viện quân khu.
Trong khoảng thời gian này cô đã khống chế tốt thời gian tập thể dục, cường độ cũng tăng lên rõ rệt so với lúc trước.
Cô có dự cảm so với lúc cô vừa mới đến thì hiện tại cơ thể này đã nhẹ hơn không chỉ mười cân.
Nếu vẫn tiếp tục dựa theo tốc độ này, khoảng nửa năm nửa là cô sẽ có được hình thể giống như người bình thường.
Sau khi về nhà, cô vẫn đi lấy một thau nước ấm về lau người, sau đó thay quần áo sạch sẽ, đi xuống nấu đồ ăn sáng.
Bữa sáng của cô rất đơn giản, hai cái trứng luộc, một dĩa rau luộc, vậy là xong.
“Ui, Diệp Ninh, đây là bữa sáng cô nấu đó hả?”
Lý Kim Phượng không biết từ góc xó xỉnh nào chui ra, nhìn thoáng qua mâm trong tay Diệp Ninh, lộ ra vẻ ghét bỏ.
Đáng tiếc mớ rau xanh tươi thế kia, dùng dầu nóng xào lên ăn mới ngon, cô nấu trông chẳng có chút dầu mỡ gì cả.
Nhưng mà cô vợ béo này hình như lại gầy đi một chút rồi, rõ ràng nhất chính là đôi mắt kia, đã to hơn rất nhiều rồi.
Sau khi ý thức được người ở phía sau càng ngày càng gần, Diệp Ninh chợt nghiêng người chui vào một ngõ nhỏ ở bên cạnh.
Người luôn đi theo phía sau cô thấy cô quẹo vào ngõ, sợ bị mất dấu, cũng lập tức chạy vội vào bên trong ngõ nhỏ kia.
Nhưng mà anh ta vừa mới quẹo vào hẻm, Diệp Ninh đã đột nhiên xông đến.
Rầm!
Anh ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đầu đã bị đập một phát.
Hơn nữa Diệp Ninh hoàn toàn không cho anh ta có cơ hội phản kháng, đập hết gậy này đến gậy khách, toàn là đập vào đầu của anh ta.
Vì để tránh cho bị đánh chết, anh ta chỉ có thể ôm đầu ngồi xổm xuống.
Diệp Ninh đánh rất nặng tay, mềm lòng với kẻ bắt cóc thì chẳng khác nào đào mộ chôn mình.
Đến cả chính cô cũng không biết cô đã đánh bao nhiêu cái, nam nhân ngồi xổm đằng kia kêu khóc ầm ĩ, liên tục xin tha, lúc này mới ngừng tay lại.
“Tôi không quan tâm anh là ai, nhưng mà anh còn dám đi theo tôi, tôi sẽ đánh chết anh.
Hung dữ cảnh cáo một câu, nắm lấy gậy gỗ nghênh ngang rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông kia bị đánh đến vỡ đầu chảy máu, mắt đầy sao xẹt.
Chờ đến khi anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng thì hẻm nhỏ đã trống rỗng, không thấy bóng dáng Diệp Ninh đâu nữa.
“Đồ vô dụng!”
Trong phòng ca múa, âm thanh hung dữ độc ác của Mục Văn Hạo vang lên, ly rượu rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.
Người đàn ông đầu sưng to như đầu heo, vô cùng chật vật đáng thương quỳ dưới đất, không dám thở mạnh tiếng nào.
“Ông chủ tha mạng, cô gái kia chắc chắn không phải người thường, đánh vừa dứt khoát lại vừa ác, suýt chút nữa tôi đã bị cô ta đánh chết rồi.”
Anh ra run rẩy giải thích, hi vọng sẽ được Mục Văn Hạo tha thứ.
Mục Văn Hạo làm người đi theo sau Diệp Ninh, chủ yếu là vì muốn điều tra rõ ràng thân phận của cô, nhưng mà không ngờ người được cử ra ngoài lại bị Diệp Ninh đánh!
“Cút đi!”
Người đàn ông kia nghe thấy câu nói này, vừa lăn vừa bò rời khỏi tầm mắt của Mục Văn Hạo.
Toàn thân Mục Văn Hạo âm u, người phụ nữ kia là người đầu tiên trong cái huyện thành này dám đụng vào người của anh ta!
“Ngày mai tôi muốn tất cả thông tin về người phụ nữ kia!”
“Vâng, ông chủ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vệ sĩ đứng thẳng bên cạnh cũng nơm nớp lo sợ, lửa giận của ông chủ không phải thứ người bình thường có thể thừa nhận được.
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Ninh đổ mồ hôi đầm đìa quay về đại viện quân khu.
Trong khoảng thời gian này cô đã khống chế tốt thời gian tập thể dục, cường độ cũng tăng lên rõ rệt so với lúc trước.
Cô có dự cảm so với lúc cô vừa mới đến thì hiện tại cơ thể này đã nhẹ hơn không chỉ mười cân.
Nếu vẫn tiếp tục dựa theo tốc độ này, khoảng nửa năm nửa là cô sẽ có được hình thể giống như người bình thường.
Sau khi về nhà, cô vẫn đi lấy một thau nước ấm về lau người, sau đó thay quần áo sạch sẽ, đi xuống nấu đồ ăn sáng.
Bữa sáng của cô rất đơn giản, hai cái trứng luộc, một dĩa rau luộc, vậy là xong.
“Ui, Diệp Ninh, đây là bữa sáng cô nấu đó hả?”
Lý Kim Phượng không biết từ góc xó xỉnh nào chui ra, nhìn thoáng qua mâm trong tay Diệp Ninh, lộ ra vẻ ghét bỏ.
Đáng tiếc mớ rau xanh tươi thế kia, dùng dầu nóng xào lên ăn mới ngon, cô nấu trông chẳng có chút dầu mỡ gì cả.
Nhưng mà cô vợ béo này hình như lại gầy đi một chút rồi, rõ ràng nhất chính là đôi mắt kia, đã to hơn rất nhiều rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro