[Thập Niên 80] Xuyên Qua Kiếm Tiền Nuôi Nhãi Con
Bán Quả Hồng 3
2024-11-25 09:41:02
Vừa nghe nói là sinh viên, những người đi ngang qua cũng dừng lại, xem náo nhiệt.
“Đại học nào vậy?” Một người trong đó hỏi.
“Là trường sư phạm đứng đầu ở trong thành phố đó!” Tần Mạn vội vàng đáp.
“Trường sư phạm đứng đầu sao, vậy cũng quá xuất sắc đi, đây chính là trường đại học nổi tiếng đó.” Người kia cảm thấy rất kinh ngạc.
Có thể thi đỗ vào trường sư phạm đứng đầu kia thì chắc chắn cũng phải có chút năng lực thật sự.
“Cô gái, chờ chút đi, chỉ vất vả mấy năm này thôi, sau này nhà của cô chắc chắn sẽ có tương lai tốt đẹp.”
Lúc Giang Tông cầm túi ni lông quay trở lại, chỉ nhìn thấy một đám người đang vây quanh gian hàng của nhà mình.
“Cho tôi một cái túi, tôi mua mấy quả về cho bọn trẻ con ăn.” Một chị gái dẫn đầu hô to.
“Cho tôi một cái nữa.”
“Tôi nữa.”
Mọi người đều chen lấn, muốn mua quả hồng, không vì lý do gì, ngoại trừ việc giúp đỡ sinh viên giỏi có hoàn cảnh khó khăn thôi.
“Được rồi.” Tần Mạn cầm túi ni lông trong tay Giang Tông phát cho mọi người.
Cô còn dí dỏm nháy mắt với Giang Tông một cái, Giang Tông nhìn thấy vẻ mặt này của cô liền cảm thấy trong lòng hơi thấp thỏm.
Trong nháy mắt, một gian quả hồng đã được bán đi hơn nửa. Những người đang vây quanh ở đây đều mua một vài quả hồng rồi trở về.
Giang Tông đứng ở một bên thu tiền, những người đó liền nhìn anh với ánh mắt khen ngợi.
“Chàng trai này giỏi giang thật. Sau này phải cố gắng hơn nữa nhé.”
Vẻ mặt Giang Tông ngơ ngác, còn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ là lễ phép gật đầu và cười đáp lại.
Người trong cuộc là Tần Mạn thì lại có tâm trạng rất tốt, đứng ở một bên cười ngọt ngào, lộ ra hai núm má đồng tiền.
Khách mua hàng nhìn thấy tinh thần phấn chấn của cô, cũng bị nhiễm nụ cười của cô.
“Ăn ngon lắm. Sau này lại mua tiếp nha. Hẹn gặp lại.”
Giang Tông nhìn Tần Mạn, trong lòng anh giống như được một cái gì đó lấp đầy.
Sau đó lại có rất nhiều người kéo đến, họ đều bị hấp dẫn bởi giống hồng ngoại lai này. Một lát sau, hai trăm trái hồng đã được bán hết.
Kiếm được tổng cộng mười tệ, thật dễ dàng.
Giang Tông bái phục trước tài ăn nói của Tần Mạn, cái miệng nhỏ nhắn liếng thoắng một chút liền đem trái hồng bán hết sạch.
Đến buổi trưa đã kiếm được mười tệ rồi, so với việc anh viết mấy bài báo ở xã thì còn kiếm được tiền nhanh hơn.
“Chúng ta trở về thôi. Ngày mai lại đến.”
Tần Mạn đem mấy chiếc túi bóng ni lông còn sót lại bỏ vào trong giỏ trống.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đại học nào vậy?” Một người trong đó hỏi.
“Là trường sư phạm đứng đầu ở trong thành phố đó!” Tần Mạn vội vàng đáp.
“Trường sư phạm đứng đầu sao, vậy cũng quá xuất sắc đi, đây chính là trường đại học nổi tiếng đó.” Người kia cảm thấy rất kinh ngạc.
Có thể thi đỗ vào trường sư phạm đứng đầu kia thì chắc chắn cũng phải có chút năng lực thật sự.
“Cô gái, chờ chút đi, chỉ vất vả mấy năm này thôi, sau này nhà của cô chắc chắn sẽ có tương lai tốt đẹp.”
Lúc Giang Tông cầm túi ni lông quay trở lại, chỉ nhìn thấy một đám người đang vây quanh gian hàng của nhà mình.
“Cho tôi một cái túi, tôi mua mấy quả về cho bọn trẻ con ăn.” Một chị gái dẫn đầu hô to.
“Cho tôi một cái nữa.”
“Tôi nữa.”
Mọi người đều chen lấn, muốn mua quả hồng, không vì lý do gì, ngoại trừ việc giúp đỡ sinh viên giỏi có hoàn cảnh khó khăn thôi.
“Được rồi.” Tần Mạn cầm túi ni lông trong tay Giang Tông phát cho mọi người.
Cô còn dí dỏm nháy mắt với Giang Tông một cái, Giang Tông nhìn thấy vẻ mặt này của cô liền cảm thấy trong lòng hơi thấp thỏm.
Trong nháy mắt, một gian quả hồng đã được bán đi hơn nửa. Những người đang vây quanh ở đây đều mua một vài quả hồng rồi trở về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Tông đứng ở một bên thu tiền, những người đó liền nhìn anh với ánh mắt khen ngợi.
“Chàng trai này giỏi giang thật. Sau này phải cố gắng hơn nữa nhé.”
Vẻ mặt Giang Tông ngơ ngác, còn không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ là lễ phép gật đầu và cười đáp lại.
Người trong cuộc là Tần Mạn thì lại có tâm trạng rất tốt, đứng ở một bên cười ngọt ngào, lộ ra hai núm má đồng tiền.
Khách mua hàng nhìn thấy tinh thần phấn chấn của cô, cũng bị nhiễm nụ cười của cô.
“Ăn ngon lắm. Sau này lại mua tiếp nha. Hẹn gặp lại.”
Giang Tông nhìn Tần Mạn, trong lòng anh giống như được một cái gì đó lấp đầy.
Sau đó lại có rất nhiều người kéo đến, họ đều bị hấp dẫn bởi giống hồng ngoại lai này. Một lát sau, hai trăm trái hồng đã được bán hết.
Kiếm được tổng cộng mười tệ, thật dễ dàng.
Giang Tông bái phục trước tài ăn nói của Tần Mạn, cái miệng nhỏ nhắn liếng thoắng một chút liền đem trái hồng bán hết sạch.
Đến buổi trưa đã kiếm được mười tệ rồi, so với việc anh viết mấy bài báo ở xã thì còn kiếm được tiền nhanh hơn.
“Chúng ta trở về thôi. Ngày mai lại đến.”
Tần Mạn đem mấy chiếc túi bóng ni lông còn sót lại bỏ vào trong giỏ trống.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro