[Thập Niên 80] Xuyên Qua Kiếm Tiền Nuôi Nhãi Con
Tôi Mới Là Ngườ...
2024-11-25 09:41:02
“Chúng ta cứ rót thêm rượu cho ba đi! Đừng để ông ấy biết chúng ta thêm rượu cho ông ấy!”
Tần Mạn hứa với mẹ Giang, sau khi quả hồng được bán ra ngoài, cô nhất định sẽ bù cho bố Giang mấy bình Nhị Oa Đầu*.
*二锅头 /èrguōtóu/: Nhị Oa Đầu.
Nhưng ai ngờ được Giang Tông nghe được những lời này lại cười khúc khích, anh nói:
“Bố đã biết từ lâu rồi, chỉ là ông ấy không chịu nói ra mà thôi, cả cái nhà kho chứa củi nồng nặc mùi rượu như vậy, đều có thể ngửi thấy hết rồi!”
Bố Giang nói không cảm thấy tiếc đều là lời nói dối, hai chai Nhị Oa Đầu đó đủ để mua cả chục cân gạo tinh luyện, chẳng qua là mẹ Giang đã hỏi han xin ông ấy trước rồi, nói con dâu muốn dùng, nên ông ấy cũng không muốn nói nhiều.
“Cho dù bố đã biết thì em vẫn muốn bù lại cho ông ấy, đây là lời hứa của em mà, chúng ta đến hợp tác xã cung tiêu đi!”
Mặc dù vậy, nhưng Tần Mạn vẫn muốn giữ lời hứa, cô nắm tay Giang Tông rời đi.
“Chị gì ơi, em có thể làm phiền chị trông hộ cái giỏ giúp chúng em có được hay không? Chúng em đi một chút rồi sẽ quay lại ngay!”
Tần Mạn nói với người phụ nữ bán rau ở quầy hàng bên cạnh.
Người chị kia mỉm cười rồi đồng ý: “Ài, được chứ!”
“Cảm ơn chị.” Tần Mạn lễ phép cảm ơn cô ấy.
Cô dắt theo Giang Tông đi được vài bước thì mới nhận ra rằng mình thậm chí còn không biết hợp tác xã cung tiêu ở chỗ nào.
Giang Tông cũng để mặc cho cô kéo mình đi, trên khuôn mặt lộ ra ý cười.
“Hợp tác xã cung tiêu ở đâu vậy?” Cô chớp đôi mắt to tròn hỏi anh.
Giang Tông bất lực xoa đầu cô, anh chuyển từ thế bị động sang thế chủ động rồi kéo cô đi.
“Anh đưa em đi đến đó!”
Hai người họ đi đến hợp tác xã cung tiêu, mua hai chai Nhị Oa Đầu, quay lại lấy cái giỏ rồi trở về nhà.
Có một chuyến xe đưa đón xuất phát từ bến xe về làng khởi hành lúc mười hai giờ rưỡi, dường như nhận thấy vẫn còn hơn nửa tiếng nữa mới tới thời gian khởi hành, cách đó không xa còn có một quầy hàng bán hủ tiếu và bánh sủi cảo, nóng hôi hổi, làn khói bóc lên và lơ lửng giữa không trung.
“Em có đói hay không? Hay là chúng ta đi ăn chút gì đó nha!” Giang Tông lau mồ hồ lấm tấm trên tráng cô, nhẹ nhàng hỏi cô.
Cô đã ra ngoài được một lúc lâu rồi, buổi sáng vừa mới thức dậy cô không có cảm giác thèm ăn gì cả, thậm chí ngay cả tô mì cô cũng chưa ăn xong, bây giờ cô thật sự cảm thấy hơi đói rồi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tần Mạn hứa với mẹ Giang, sau khi quả hồng được bán ra ngoài, cô nhất định sẽ bù cho bố Giang mấy bình Nhị Oa Đầu*.
*二锅头 /èrguōtóu/: Nhị Oa Đầu.
Nhưng ai ngờ được Giang Tông nghe được những lời này lại cười khúc khích, anh nói:
“Bố đã biết từ lâu rồi, chỉ là ông ấy không chịu nói ra mà thôi, cả cái nhà kho chứa củi nồng nặc mùi rượu như vậy, đều có thể ngửi thấy hết rồi!”
Bố Giang nói không cảm thấy tiếc đều là lời nói dối, hai chai Nhị Oa Đầu đó đủ để mua cả chục cân gạo tinh luyện, chẳng qua là mẹ Giang đã hỏi han xin ông ấy trước rồi, nói con dâu muốn dùng, nên ông ấy cũng không muốn nói nhiều.
“Cho dù bố đã biết thì em vẫn muốn bù lại cho ông ấy, đây là lời hứa của em mà, chúng ta đến hợp tác xã cung tiêu đi!”
Mặc dù vậy, nhưng Tần Mạn vẫn muốn giữ lời hứa, cô nắm tay Giang Tông rời đi.
“Chị gì ơi, em có thể làm phiền chị trông hộ cái giỏ giúp chúng em có được hay không? Chúng em đi một chút rồi sẽ quay lại ngay!”
Tần Mạn nói với người phụ nữ bán rau ở quầy hàng bên cạnh.
Người chị kia mỉm cười rồi đồng ý: “Ài, được chứ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm ơn chị.” Tần Mạn lễ phép cảm ơn cô ấy.
Cô dắt theo Giang Tông đi được vài bước thì mới nhận ra rằng mình thậm chí còn không biết hợp tác xã cung tiêu ở chỗ nào.
Giang Tông cũng để mặc cho cô kéo mình đi, trên khuôn mặt lộ ra ý cười.
“Hợp tác xã cung tiêu ở đâu vậy?” Cô chớp đôi mắt to tròn hỏi anh.
Giang Tông bất lực xoa đầu cô, anh chuyển từ thế bị động sang thế chủ động rồi kéo cô đi.
“Anh đưa em đi đến đó!”
Hai người họ đi đến hợp tác xã cung tiêu, mua hai chai Nhị Oa Đầu, quay lại lấy cái giỏ rồi trở về nhà.
Có một chuyến xe đưa đón xuất phát từ bến xe về làng khởi hành lúc mười hai giờ rưỡi, dường như nhận thấy vẫn còn hơn nửa tiếng nữa mới tới thời gian khởi hành, cách đó không xa còn có một quầy hàng bán hủ tiếu và bánh sủi cảo, nóng hôi hổi, làn khói bóc lên và lơ lửng giữa không trung.
“Em có đói hay không? Hay là chúng ta đi ăn chút gì đó nha!” Giang Tông lau mồ hồ lấm tấm trên tráng cô, nhẹ nhàng hỏi cô.
Cô đã ra ngoài được một lúc lâu rồi, buổi sáng vừa mới thức dậy cô không có cảm giác thèm ăn gì cả, thậm chí ngay cả tô mì cô cũng chưa ăn xong, bây giờ cô thật sự cảm thấy hơi đói rồi.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro