[Thập Niên 80] Xuyên Qua Kiếm Tiền Nuôi Nhãi Con
Đổ Lỗi 1
2024-11-25 09:41:02
Giang Liên cảm thấy mơ hồ, sao cô ấy cảm thấy chị dâu ngốc nghếch này có cái gì đó không đúng thì phải?
Trước kia, mỗi lần cô ấy trở về nhà, cô luôn đuổi theo phía sau, gọi cô ấy là chị gái, khiến cho người em gái như cô ấy cảm thấy rất lúng túng.
“Bây giờ, chị dâu của em không còn ngốc nghếch nữa, sức khỏe của cô ấy đã tốt hơn rồi.” Giang Tông thấy ánh mắt khó hiểu của em gái mình, nên anh chủ động giải thích.
Giang Liên ngạc nhiên trong nháy mắt, cô ấy không về nhà có mấy tháng thôi, mà bỗng nhiên chị dâu lại hết ngốc rồi.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện tốt, nên cảm thấy vui vẻ. Cô ấy nhanh chóng thu hồi vẻ mặt ngạc nhiên, cười nói: “Vậy coi như chúc mừng anh hai, điều này cho thấy vận may của anh sắp bắt đầu rồi. Em nghe nói anh được điều đến trường học trong thành phố. Bây giờ chị dâu cũng khỏe rồi, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ càng tốt hơn!”
Giang Tông nghe vậy cười gật đầu, liếc mắt nhìn về phía Tần Mạn, nói: “Anh cũng chỉ hy vọng được như thế thôi!”
Tần Mạn cũng cười với anh một tiếng, chỉ có trời mới biết thật ra cô ấy rất thích tính cách dịu dàng này của Giang Tông, có quyết đoán lại biết suy nghĩ cho người khác.
Nhưng sau đó, cô ấy mới phát hiện ra, Giang Tông chỉ đối xử dịu dàng với người trong nhà thôi. Đối với người ngoài, anh rất lạnh lùng, anh chỉ dành sự dịu dàng và sự quan tâm cho người yêu, khiến tạo cảm giác an toàn cho Tần Mạn.
Giang Liên rót cốc nước cho anh trai và chị dâu, sau đó ngồi xuống nói vài câu chuyện phiếm, mãi cho đến lúc có khách đi vào trong phòng khách, Giang Tông và Tần Mạn mới đứng dậy, đi về.
“Nếu em không bận bịu, thì lúc nào về nhà ăn bữa cơm đi. Nếu không lần sau gặp lại nhau chắc phải đến Tết mất.”
“Em biết rồi anh hai, em sẽ sắp xếp thời gian để về nhà. Thôi, em không nói chuyện với anh nữa, em đi làm việc đây.”
Giang Tông dẫn Tần Mạn về nhà. Lúc này mặt trời đã lên đỉnh với những tia nắng độc hại. Về đến nhà, Tần Mạn uống mấy hụm nước to để giải khát.
Bọn trẻ nhìn thấy ba mang về nhiều đồ ăn ngon cho mình, cảm thấy rất vui vẻ, múa may tay chân.
Tống Mai bế Nữu Nữu ra khỏi phòng, cô ta nhìn thấy túi táo đỏ và mứt hoa quả dầm trong tay em dâu mà phát thèm, nuốt nước miếng liên tục.
Không chờ Giang Tông nói thêm gì, thì bọn nhỏ đã nhanh chóng cầm túi đồ ra chia cho chị họ.
“Chị ăn mứt nè.”
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn cầm lấy quả táo và một miếng mứt đưa cho cô bé.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trước kia, mỗi lần cô ấy trở về nhà, cô luôn đuổi theo phía sau, gọi cô ấy là chị gái, khiến cho người em gái như cô ấy cảm thấy rất lúng túng.
“Bây giờ, chị dâu của em không còn ngốc nghếch nữa, sức khỏe của cô ấy đã tốt hơn rồi.” Giang Tông thấy ánh mắt khó hiểu của em gái mình, nên anh chủ động giải thích.
Giang Liên ngạc nhiên trong nháy mắt, cô ấy không về nhà có mấy tháng thôi, mà bỗng nhiên chị dâu lại hết ngốc rồi.
Nhưng dù sao đây cũng là chuyện tốt, nên cảm thấy vui vẻ. Cô ấy nhanh chóng thu hồi vẻ mặt ngạc nhiên, cười nói: “Vậy coi như chúc mừng anh hai, điều này cho thấy vận may của anh sắp bắt đầu rồi. Em nghe nói anh được điều đến trường học trong thành phố. Bây giờ chị dâu cũng khỏe rồi, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ càng tốt hơn!”
Giang Tông nghe vậy cười gật đầu, liếc mắt nhìn về phía Tần Mạn, nói: “Anh cũng chỉ hy vọng được như thế thôi!”
Tần Mạn cũng cười với anh một tiếng, chỉ có trời mới biết thật ra cô ấy rất thích tính cách dịu dàng này của Giang Tông, có quyết đoán lại biết suy nghĩ cho người khác.
Nhưng sau đó, cô ấy mới phát hiện ra, Giang Tông chỉ đối xử dịu dàng với người trong nhà thôi. Đối với người ngoài, anh rất lạnh lùng, anh chỉ dành sự dịu dàng và sự quan tâm cho người yêu, khiến tạo cảm giác an toàn cho Tần Mạn.
Giang Liên rót cốc nước cho anh trai và chị dâu, sau đó ngồi xuống nói vài câu chuyện phiếm, mãi cho đến lúc có khách đi vào trong phòng khách, Giang Tông và Tần Mạn mới đứng dậy, đi về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu em không bận bịu, thì lúc nào về nhà ăn bữa cơm đi. Nếu không lần sau gặp lại nhau chắc phải đến Tết mất.”
“Em biết rồi anh hai, em sẽ sắp xếp thời gian để về nhà. Thôi, em không nói chuyện với anh nữa, em đi làm việc đây.”
Giang Tông dẫn Tần Mạn về nhà. Lúc này mặt trời đã lên đỉnh với những tia nắng độc hại. Về đến nhà, Tần Mạn uống mấy hụm nước to để giải khát.
Bọn trẻ nhìn thấy ba mang về nhiều đồ ăn ngon cho mình, cảm thấy rất vui vẻ, múa may tay chân.
Tống Mai bế Nữu Nữu ra khỏi phòng, cô ta nhìn thấy túi táo đỏ và mứt hoa quả dầm trong tay em dâu mà phát thèm, nuốt nước miếng liên tục.
Không chờ Giang Tông nói thêm gì, thì bọn nhỏ đã nhanh chóng cầm túi đồ ra chia cho chị họ.
“Chị ăn mứt nè.”
Bàn tay nhỏ bé trắng nõn cầm lấy quả táo và một miếng mứt đưa cho cô bé.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro