[Thập Niên 80] Xuyên Qua Kiếm Tiền Nuôi Nhãi Con
Đổ Lỗi 2
2024-11-25 09:41:02
Có lẽ do bị chị dâu dạy hư, nên cô bé cũng không hiểu lễ phép, không nói một câu cảm ơn, trực tiếp cầm lấy kẹo ăn, thuần thục nhét toàn bộ vào trong miệng, lại hướng về phía hai đứa em nhỏ.
“Thêm nữa đi.” Cô bé trực tiếp chìa tay ra xin.
Tiểu Ngữ cũng không hẹp hòi, cô bé xin thì lại cho thôi. Sau đó, chỗ mứt táo hết hơn non nửa, nhưng cô bé lại không ăn được mấy miếng.
Tần Mạn nhìn thấy dáng vẻ không tình nguyện của đám nhỏ, thì không đành lòng, đi lên che chở cho mấy đứa con.
“Ăn nhiều đường sẽ không tốt cho răng, răng sẽ bị sâu. Mẹ thu cái này lại, ngày mai chúng ta lại ăn tiếp có được không?”
Tiểu Lê khôn khéo, gật đầu nhẹ, đưa kẹo cho mẹ.
“Tiểu Ngữ không muốn bị sâu răng.”
“Tiểu Lê cũng không muốn.”
Hai đứa nhỏ gật đầu liên tục, trông rất dễ thương.
Tần Mạn thu túi kẹo của bọn nhỏ lại, sau đó đem mấy quả hồng còn dư lại cho Giang Tông để đem dấm chín bằng rượu trắng. Sau ba bốn ngày, hơn một nửa chỗ hồng đó đều chín đỏ, Tần Mạn tự mình ăn thử, cảm thấy nó rất ngọt.
Cô cắn một miếng, không nhịn được giơ ngón tay cái lên. Trái cây ở thời đại này còn ngon hơn thời hiện đại sau này. Bất kể là mùi vị hay độ ngọt đều ngon hơn cả.
“Ngày mai chúng ta nhập thử hai trăm quả đem bán ở trong huyện đi.”
“Được, vậy sáng mai chúng ta dậy sớm, đi chuyến xe khách lúc bảy giờ.”
“Được.” Tần Mạn cười, gật đầu.
Buổi tối, lúc đang ăn cơm, đột nhiên cô bé cảm thấy mình bị đau nhức răng, lấy tay giơ xoa xoa ngoài hàm.
“Sao vậy? Sao tự nhiên bị đau răng thế?” Bà Giang đặt đũa xuống, hỏi cô bé.
Cô bé chỉ vào một chỗ rồi khóc, cũng không nói năng gì cả, càng khóc càng to.
Ngược lại, người mẹ Tống Mai không hề luống cuống, liếc nhìn cô bé một cái.
“Có chuyện gì được chứ. Chỉ do thèm ăn, nên bây giờ mới bị đau răng thôi.”
“Trẻ con tầm bảy, tám tuổi thì sẽ thay răng, nên ăn ít đồ ngọt thôi.” Tần Mạn nói.
“Biết chúng nó cần ăn ít đồ ngọt, thì mấy đứa mua những đồ ngọt kia về nhà làm gì?” Tống Mai tỏ vẻ bực dọc, trách móc.
Tần Mạn: “?”
Trong đầu Tần Mạn đầy dấu hỏi chấm, cô cũng không phải người nhẫn nhịn, nếu gặp chuyện thì cô sẽ đáp trả lại.
“Chúng em mua những thứ đó là để cho mấy đứa trẻ ăn một chút cho đỡ thèm thôi. Rõ ràng là chúng em có lòng tốt, ngay cả đứa trẻ ba tuổi như Tiểu Ngữ, Tiểu Lê cũng biết ăn nhiều đồ ngọt thì sẽ bị đau răng, mà không phải là Nựu Nựu đã ăn hơn nửa chỗ đó sao? Chị là mẹ của con bé, đứng ở một bên nhìn, cũng không nhắc con bé, bây giờ lại quay ra trách chúng em.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Thêm nữa đi.” Cô bé trực tiếp chìa tay ra xin.
Tiểu Ngữ cũng không hẹp hòi, cô bé xin thì lại cho thôi. Sau đó, chỗ mứt táo hết hơn non nửa, nhưng cô bé lại không ăn được mấy miếng.
Tần Mạn nhìn thấy dáng vẻ không tình nguyện của đám nhỏ, thì không đành lòng, đi lên che chở cho mấy đứa con.
“Ăn nhiều đường sẽ không tốt cho răng, răng sẽ bị sâu. Mẹ thu cái này lại, ngày mai chúng ta lại ăn tiếp có được không?”
Tiểu Lê khôn khéo, gật đầu nhẹ, đưa kẹo cho mẹ.
“Tiểu Ngữ không muốn bị sâu răng.”
“Tiểu Lê cũng không muốn.”
Hai đứa nhỏ gật đầu liên tục, trông rất dễ thương.
Tần Mạn thu túi kẹo của bọn nhỏ lại, sau đó đem mấy quả hồng còn dư lại cho Giang Tông để đem dấm chín bằng rượu trắng. Sau ba bốn ngày, hơn một nửa chỗ hồng đó đều chín đỏ, Tần Mạn tự mình ăn thử, cảm thấy nó rất ngọt.
Cô cắn một miếng, không nhịn được giơ ngón tay cái lên. Trái cây ở thời đại này còn ngon hơn thời hiện đại sau này. Bất kể là mùi vị hay độ ngọt đều ngon hơn cả.
“Ngày mai chúng ta nhập thử hai trăm quả đem bán ở trong huyện đi.”
“Được, vậy sáng mai chúng ta dậy sớm, đi chuyến xe khách lúc bảy giờ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được.” Tần Mạn cười, gật đầu.
Buổi tối, lúc đang ăn cơm, đột nhiên cô bé cảm thấy mình bị đau nhức răng, lấy tay giơ xoa xoa ngoài hàm.
“Sao vậy? Sao tự nhiên bị đau răng thế?” Bà Giang đặt đũa xuống, hỏi cô bé.
Cô bé chỉ vào một chỗ rồi khóc, cũng không nói năng gì cả, càng khóc càng to.
Ngược lại, người mẹ Tống Mai không hề luống cuống, liếc nhìn cô bé một cái.
“Có chuyện gì được chứ. Chỉ do thèm ăn, nên bây giờ mới bị đau răng thôi.”
“Trẻ con tầm bảy, tám tuổi thì sẽ thay răng, nên ăn ít đồ ngọt thôi.” Tần Mạn nói.
“Biết chúng nó cần ăn ít đồ ngọt, thì mấy đứa mua những đồ ngọt kia về nhà làm gì?” Tống Mai tỏ vẻ bực dọc, trách móc.
Tần Mạn: “?”
Trong đầu Tần Mạn đầy dấu hỏi chấm, cô cũng không phải người nhẫn nhịn, nếu gặp chuyện thì cô sẽ đáp trả lại.
“Chúng em mua những thứ đó là để cho mấy đứa trẻ ăn một chút cho đỡ thèm thôi. Rõ ràng là chúng em có lòng tốt, ngay cả đứa trẻ ba tuổi như Tiểu Ngữ, Tiểu Lê cũng biết ăn nhiều đồ ngọt thì sẽ bị đau răng, mà không phải là Nựu Nựu đã ăn hơn nửa chỗ đó sao? Chị là mẹ của con bé, đứng ở một bên nhìn, cũng không nhắc con bé, bây giờ lại quay ra trách chúng em.”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro