[Thập Niên 80] Xuyên Qua Kiếm Tiền Nuôi Nhãi Con
Dự Định 2
2024-11-25 09:41:02
Sống tiếp cuộc đời hiện tại không phải là không thể, cô thích trẻ con, còn Giang Tông, nếu có thể vun đắp một mối quan hệ thì anh cũng là một người chồng lý tưởng!
Kiếp trước dốc hết tâm huyết tập trung vào công việc, chưa từng yêu đương, cũng không có cảm giác gia đình, chuyến xuyên không này tính ra vẫn rất đáng giá, muốn cái gì chớp mắt đã có cái đó.
Ba Giang mẹ Giang vừa nghe Tần Mạn nói thế, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, may là cô biết nghĩ cho hai đứa nhỏ, nếu không, chúng còn nhỏ như vậy mà đã không có mẹ thì đúng là nghiệp chướng.
Người trong thôn đều nói cuộc đời Giang Tông xem như hủy trong tay cô ngốc này, nếu anh lên đại học đi làm sau đó lại tìm một cô gái gia cảnh khá giả trong thành kết hôn lập gia đình thì khỏe rồi. Nhưng số anh xui, gặp phải cái hố này.
Nói người nhà họ Giang ban đầu không tiếc nuối gì thì là giả đấy, nhưng thời gian trôi qua, sắp nhỏ ra đời, họ dần thấy thoải mái hơn.
Bây giờ Tần Mạn hết ngốc, cuộc sống còn phải tiếp tục, đây là kết quả tốt nhất.
Nhưng chị dâu Tống Mai không phải là đèn cạn dầu, cô ta quen thói đâm chọt khịa kháy, không kiềm được muốn chen vào hai câu.
"Tiểu Trúc, lúc em vừa về nhà trên tay có chiếc đồng hồ, nhìn có vẻ quý giá nên đã nhờ mẹ cất hộ, nói là sợ em làm mất. Chắc em không phải là thiên kim tiểu thư của nhà quyền quý nào đó chứ! Em không có ý định tìm cha mẹ ruột của mình à?”
Mẹ Giang lúc đầu còn cười, nhưng sau khi nghe con dâu cả cái hay không nói, nói cái dở, sắc mặt bà tệ đi không thấy.
Bà còn nghĩ, chờ vợ chồng son vun đắp tình cảm, ngọt ngào bên nhau, sau này dù thông gia có tìm tới cửa, hai người cũng khó bỏ khó phân, giờ cô ta nhắc nhớ lại chuyện này, lỡ Tiểu Trúc muốn đi tìm cha mẹ ruột thật thì phải làm sao?
Đến lúc đó ghét bỏ nhà họ nghèo, chướng mắt, Giang Tông nhà bà và sắp nhỏ chẳng phải càng đáng thương hơn?
Nói cách khác, đến lúc đó nếu thật sự mang bọn nhỏ đi, hai cục cưng bé bỏng này đều do một tay mình nuôi lớn, chúng là thịt trong tim bà, một đứa bà cũng tiếc.
"Tiểu Trúc à, lúc ấy con còn trẻ con lắm, mẹ sợ con làm mất nên mới cất đi cho con. Nếu con muốn, mẹ lập tức đi lấy ngay!”
Bà Giang nói xong quầy quả đứng dậy, lại bị Tần Mạn gọi về.
“Không cần đâu, mẹ giúp con cất tạm đi! Ở quê đeo không tiện!"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kiếp trước dốc hết tâm huyết tập trung vào công việc, chưa từng yêu đương, cũng không có cảm giác gia đình, chuyến xuyên không này tính ra vẫn rất đáng giá, muốn cái gì chớp mắt đã có cái đó.
Ba Giang mẹ Giang vừa nghe Tần Mạn nói thế, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, may là cô biết nghĩ cho hai đứa nhỏ, nếu không, chúng còn nhỏ như vậy mà đã không có mẹ thì đúng là nghiệp chướng.
Người trong thôn đều nói cuộc đời Giang Tông xem như hủy trong tay cô ngốc này, nếu anh lên đại học đi làm sau đó lại tìm một cô gái gia cảnh khá giả trong thành kết hôn lập gia đình thì khỏe rồi. Nhưng số anh xui, gặp phải cái hố này.
Nói người nhà họ Giang ban đầu không tiếc nuối gì thì là giả đấy, nhưng thời gian trôi qua, sắp nhỏ ra đời, họ dần thấy thoải mái hơn.
Bây giờ Tần Mạn hết ngốc, cuộc sống còn phải tiếp tục, đây là kết quả tốt nhất.
Nhưng chị dâu Tống Mai không phải là đèn cạn dầu, cô ta quen thói đâm chọt khịa kháy, không kiềm được muốn chen vào hai câu.
"Tiểu Trúc, lúc em vừa về nhà trên tay có chiếc đồng hồ, nhìn có vẻ quý giá nên đã nhờ mẹ cất hộ, nói là sợ em làm mất. Chắc em không phải là thiên kim tiểu thư của nhà quyền quý nào đó chứ! Em không có ý định tìm cha mẹ ruột của mình à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ Giang lúc đầu còn cười, nhưng sau khi nghe con dâu cả cái hay không nói, nói cái dở, sắc mặt bà tệ đi không thấy.
Bà còn nghĩ, chờ vợ chồng son vun đắp tình cảm, ngọt ngào bên nhau, sau này dù thông gia có tìm tới cửa, hai người cũng khó bỏ khó phân, giờ cô ta nhắc nhớ lại chuyện này, lỡ Tiểu Trúc muốn đi tìm cha mẹ ruột thật thì phải làm sao?
Đến lúc đó ghét bỏ nhà họ nghèo, chướng mắt, Giang Tông nhà bà và sắp nhỏ chẳng phải càng đáng thương hơn?
Nói cách khác, đến lúc đó nếu thật sự mang bọn nhỏ đi, hai cục cưng bé bỏng này đều do một tay mình nuôi lớn, chúng là thịt trong tim bà, một đứa bà cũng tiếc.
"Tiểu Trúc à, lúc ấy con còn trẻ con lắm, mẹ sợ con làm mất nên mới cất đi cho con. Nếu con muốn, mẹ lập tức đi lấy ngay!”
Bà Giang nói xong quầy quả đứng dậy, lại bị Tần Mạn gọi về.
“Không cần đâu, mẹ giúp con cất tạm đi! Ở quê đeo không tiện!"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro