[Thập Niên 80] Xuyên Qua Kiếm Tiền Nuôi Nhãi Con
Dự Định 3
2024-11-25 09:41:02
Tiền tài không nên lộ ra ngoài, cái đồng hồ kia cô còn nhớ, ở niên đại này, mua được một cái đồng hồ ít thì mấy trăm đồng, nhiều thì hơn một ngàn đồng, gia đình ở nông thôn không đủ khả năng chi trả.
Nhưng nó là đồ của nguyên chủ, tượng trưng cho thân phận, không ai được có ý đồ với nó, lỡ ngày nào đó nó thực sự có ích thì sao?
Lúc trước, Tống Mai luôn có ý chiếm đoạt cái đồng hồ này, thường xuyên xin mẹ Giang mang ra, nói là Tần Mạn sẽ khù khờ như vậy cả đời, không bằng đưa cho cô ta, nhưng mẹ Giang không muốn, cũng không đồng ý nên Tống Mai mới tưởng mẹ chồng muốn chiếm làm của riêng. Cô ta không thể để mẹ Giang nuốt một mình.
"Em dâu, chị chưa từng đeo thử món đồ nào quý giá như vậy, người ta nói là đồ chơi của người thành phố, là phong cách phương Tây đấy, có thể cho chị dâu đeo chơi vài ngày được không?”
Tống Mai nháy mắt ra hiệu với Tần Mạn, lại giở trò quỷ kia.
Tần Mạn vừa nhìn đã biết bà chị dâu này không phải hạng hiền lành gì, cả người toàn âm mưu quỷ kế, mấy năm nay ở nhà không ít lần cô bị chị ta xem thường.
Nếu để chị ta đắc thủ, nói là đeo chơi vài ngày, nhưng chắc gì đã về được tay mình.
“Này, đó không phải đồ của em, em cứ một hai phải đeo nó làm gì? Nghe lời, không đeo!”
Anh cả Giang Thành nãy giờ không nói lời nào thình lình chen vào một câu, anh ấy không thích nhìn dáng vẻ rẻ tiền của vợ mình.
Bị chồng phá đám, Tống Mai không giữ được tí thể diện nào, cô ta trừng mắt nhìn Giang Thành một cái, toan muốn nói gì đó, kết quả bị Tần Mạn giành trước.
"Mọi người sau này cứ con là Mạn Mạn đi, trước kia không biết tên của con, giờ biết rồi, phải sửa lại!"
“Mạn Mạn, cái tên này nghe hay quá!" Mẹ Giang cười hùa theo.
Nghe cái biết ngay gái thành phố, cô gái ở quê không phải hoa thì là cỏ, tóm lại không có phong cách phương Tây như tên Tần Mạn.
“Vậy con có muốn đi tìm cha mẹ ruột của mình không?”
Đang cười, ba Giang vẫn hỏi ra miệng, tuy họ đều lo Tần Mạn tìm được người nhà sẽ dứt áo ra đi, nhưng vẫn phải hỏi ý kiến của cô mới được.
Tần Mạn nhướng mày, cô cũng không biết mình có cha mẹ không, chẳng nhớ ra được gì, hơn nữa, nếu nguyên chủ có cha mẹ, con gái mình ra thế này mà cũng không chịu trông cho kỹ, rõ là cha mẹ thất trách.
"Thuận theo tự nhiên vậy. Chuyện quan trọng nhất bây giờ đồng hành, lớn lên cùng bọn trẻ. Đã mấy năm trôi qua, nếu họ muốn tìm con thì đã đi tìm rồi!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhưng nó là đồ của nguyên chủ, tượng trưng cho thân phận, không ai được có ý đồ với nó, lỡ ngày nào đó nó thực sự có ích thì sao?
Lúc trước, Tống Mai luôn có ý chiếm đoạt cái đồng hồ này, thường xuyên xin mẹ Giang mang ra, nói là Tần Mạn sẽ khù khờ như vậy cả đời, không bằng đưa cho cô ta, nhưng mẹ Giang không muốn, cũng không đồng ý nên Tống Mai mới tưởng mẹ chồng muốn chiếm làm của riêng. Cô ta không thể để mẹ Giang nuốt một mình.
"Em dâu, chị chưa từng đeo thử món đồ nào quý giá như vậy, người ta nói là đồ chơi của người thành phố, là phong cách phương Tây đấy, có thể cho chị dâu đeo chơi vài ngày được không?”
Tống Mai nháy mắt ra hiệu với Tần Mạn, lại giở trò quỷ kia.
Tần Mạn vừa nhìn đã biết bà chị dâu này không phải hạng hiền lành gì, cả người toàn âm mưu quỷ kế, mấy năm nay ở nhà không ít lần cô bị chị ta xem thường.
Nếu để chị ta đắc thủ, nói là đeo chơi vài ngày, nhưng chắc gì đã về được tay mình.
“Này, đó không phải đồ của em, em cứ một hai phải đeo nó làm gì? Nghe lời, không đeo!”
Anh cả Giang Thành nãy giờ không nói lời nào thình lình chen vào một câu, anh ấy không thích nhìn dáng vẻ rẻ tiền của vợ mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị chồng phá đám, Tống Mai không giữ được tí thể diện nào, cô ta trừng mắt nhìn Giang Thành một cái, toan muốn nói gì đó, kết quả bị Tần Mạn giành trước.
"Mọi người sau này cứ con là Mạn Mạn đi, trước kia không biết tên của con, giờ biết rồi, phải sửa lại!"
“Mạn Mạn, cái tên này nghe hay quá!" Mẹ Giang cười hùa theo.
Nghe cái biết ngay gái thành phố, cô gái ở quê không phải hoa thì là cỏ, tóm lại không có phong cách phương Tây như tên Tần Mạn.
“Vậy con có muốn đi tìm cha mẹ ruột của mình không?”
Đang cười, ba Giang vẫn hỏi ra miệng, tuy họ đều lo Tần Mạn tìm được người nhà sẽ dứt áo ra đi, nhưng vẫn phải hỏi ý kiến của cô mới được.
Tần Mạn nhướng mày, cô cũng không biết mình có cha mẹ không, chẳng nhớ ra được gì, hơn nữa, nếu nguyên chủ có cha mẹ, con gái mình ra thế này mà cũng không chịu trông cho kỹ, rõ là cha mẹ thất trách.
"Thuận theo tự nhiên vậy. Chuyện quan trọng nhất bây giờ đồng hành, lớn lên cùng bọn trẻ. Đã mấy năm trôi qua, nếu họ muốn tìm con thì đã đi tìm rồi!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro