[Thập Niên 80] Xuyên Qua Kiếm Tiền Nuôi Nhãi Con
Phụ Nữ Quý Ở Tự...
2024-11-25 09:41:02
Không biết ngủ quên lúc nào, hôm sau mở mắt ra bên cạnh đã
không còn ai.
Tần Mạn đứng dậy duỗi lưng một cái, ánh mặt trời đã chiếu vào phòng, Giang Tông đã lên huyện, hai đứa nhỏ chơi đùa trong sân, mẹ Giang đang dùng ván giặt giặt quần áo.
“Ghê thật, nắng cháy mông rồi mới chịu dậy!”
Tần Mạn vừa bước ra đã nghe thấy chị dâu Tống Mai bắt đầu móc họng.
Tần Mạn liếc qua một một cái, không thèm tranh cãi với cô ta.
“Dậy rồi à, trong nồi còn cơm cho con đấy, con mau rửa mặt rồi ăn cơm đi!" Mẹ Giang dặn dò.
Bà vẫn coi Tần Mạn như một đứa trẻ!
“Cảm ơn mẹ ạ!”
Tần Mạn lễ phép nói, quay người đi lấy nước nóng rửa mặt.
Trong nồi có cơm nóng và rau củ, còn có một quả trứng luộc, tuy không có thịt nhưng Tần Mận vẫn ăn rất ngon lành.
Đêm qua cô nghe Giang Tông nói muốn tiết kiệm ít tiền để lên thành phố làm việc, cô nghĩ nếu đã quyết định ở lại thì không thể cứ rỗi rãi mãi như vậy được, tương lai vẫn phải có công việc, có thu nhập ổn định mới được, phụ nữ quý ở tự lập mà!
Bây giờ là tháng tám, cô nhớ mình và Tiểu Ngữ Tiểu Lê thường hay ra sau núi chơi, sau núi có mấy cây hồng đã kết trái, vừa to vừa đẹp, đến tháng chín mới ngọt nước, giờ là đầu tháng tám, quả hồng còn chưa chín hoàn toàn, ăn vào còn rất chát, nhưng cô tự có cách làm nó chín sớm.
Rồi mang hồng lên chợ huyện bán, quả hồng trĩu đầy hai cây, bán với giá năm xu một quả thì hai trăm quả sẽ bán được mười đồng tiền, dựa theo giá cả hiện tại, trên người có mấy chục đồng tiền coi như miễn cưỡng tìm được chỗ che thân, đủ ăn đủ mặc.
Nghĩ gì làm đó, Tần Mạn vào nhà một cái sọt lớn, sau đó chuẩn bị ra sau núi.
Tiểu Lê Tiểu Ngữ thấy thế, vội ném cây gậy trên tay xuống, đi theo.
“Mẹ, mẹ đi đâu, chúng con cũng muốn đi!" Tiểu Ngữ kéo tay Tần Mạn làm nũng.
Tần Mạn sao có thể từ chối một em bé đáng yêu như vậy, lập tức đồng ý.
“Mẹ ra sau núi, hai con muốn đi thì đi chung!”
Cô âu yếm xoa đầu hai đứa trẻ, sau đó mỗi tay nắm một đứa, dắt chúng ra khỏi nhà.
Đến trước hàng hồng sau đồi, vài quả đã bắt đầu chuyển sang màu đỏ, đa số vẫn còn non, xanh đỏ luân phiên.
Tần Mạn đứng dậy duỗi lưng một cái, ánh mặt trời đã chiếu vào phòng, Giang Tông đã lên huyện, hai đứa nhỏ chơi đùa trong sân, mẹ Giang đang dùng ván giặt giặt quần áo.
“Ghê thật, nắng cháy mông rồi mới chịu dậy!”
Tần Mạn vừa bước ra đã nghe thấy chị dâu Tống Mai bắt đầu móc họng.
Tần Mạn liếc qua một một cái, không thèm tranh cãi với cô ta.
“Dậy rồi à, trong nồi còn cơm cho con đấy, con mau rửa mặt rồi ăn cơm đi!" Mẹ Giang dặn dò.
Bà vẫn coi Tần Mạn như một đứa trẻ!
“Cảm ơn mẹ ạ!”
Tần Mạn lễ phép nói, quay người đi lấy nước nóng rửa mặt.
Trong nồi có cơm nóng và rau củ, còn có một quả trứng luộc, tuy không có thịt nhưng Tần Mận vẫn ăn rất ngon lành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đêm qua cô nghe Giang Tông nói muốn tiết kiệm ít tiền để lên thành phố làm việc, cô nghĩ nếu đã quyết định ở lại thì không thể cứ rỗi rãi mãi như vậy được, tương lai vẫn phải có công việc, có thu nhập ổn định mới được, phụ nữ quý ở tự lập mà!
Bây giờ là tháng tám, cô nhớ mình và Tiểu Ngữ Tiểu Lê thường hay ra sau núi chơi, sau núi có mấy cây hồng đã kết trái, vừa to vừa đẹp, đến tháng chín mới ngọt nước, giờ là đầu tháng tám, quả hồng còn chưa chín hoàn toàn, ăn vào còn rất chát, nhưng cô tự có cách làm nó chín sớm.
Rồi mang hồng lên chợ huyện bán, quả hồng trĩu đầy hai cây, bán với giá năm xu một quả thì hai trăm quả sẽ bán được mười đồng tiền, dựa theo giá cả hiện tại, trên người có mấy chục đồng tiền coi như miễn cưỡng tìm được chỗ che thân, đủ ăn đủ mặc.
Nghĩ gì làm đó, Tần Mạn vào nhà một cái sọt lớn, sau đó chuẩn bị ra sau núi.
Tiểu Lê Tiểu Ngữ thấy thế, vội ném cây gậy trên tay xuống, đi theo.
“Mẹ, mẹ đi đâu, chúng con cũng muốn đi!" Tiểu Ngữ kéo tay Tần Mạn làm nũng.
Tần Mạn sao có thể từ chối một em bé đáng yêu như vậy, lập tức đồng ý.
“Mẹ ra sau núi, hai con muốn đi thì đi chung!”
Cô âu yếm xoa đầu hai đứa trẻ, sau đó mỗi tay nắm một đứa, dắt chúng ra khỏi nhà.
Đến trước hàng hồng sau đồi, vài quả đã bắt đầu chuyển sang màu đỏ, đa số vẫn còn non, xanh đỏ luân phiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro