[Thập Niên 80] Xuyên Qua Kiếm Tiền Nuôi Nhãi Con
Phụ Nữ Quý Ở Tự...
2024-11-25 09:41:02
Những quả hồng dại này nhận đủ ánh nắng nên to lắm, dù hơi
chát nhưng mùi vị vẫn ngon hơn hồng đời sau nhiều, trẻ con trong thôn thường
đến hái hồng để thỏa mãn cơn thèm, nhưng giờ còn chưa phải lúc cô đã giành
trước một bước, tiên hạ thủ vi cường.
“Mẹ, mẹ muốn ăn hồng không?" Tiểu Lê ngẩng đầu hỏi.
"Mẹ định bán hồng kiếm tiền, hai đứa các con ở dưới đợi đừng chạy loạn, để mẹ đi hái!"
Nói xong, Tần Mạn bắt đầu leo cây, hai đứa nhỏ ở dưới nhìn chăm chú không chớp mắt.
"Mẹ cẩn thận, mẹ cố lên!" Tiểu Ngữ nũng nịu cổ vũ.
Tần Mạn đột nhiên cảm thấy tràn đầy sức lực, cô trèo lên cây hồng bắt đầu hái, chẳng mấy chốc cô đã hái được một sọt đầy hồng.
Một sọt có thể chứa bốn năm mươi quả, phải hơn ba mươi cân, cơ thể nhỏ bé này của cô hơi loạng choạng, nhưng vẫn chịu được.
Ba mẹ con cứ đi tới đi lui như vậy vài lần, Tiểu Ngữ và Tiểu Lê không giúp được gì nhiều, mỗi lần giúp ôm được bốn năm quả về.
Tiểu Ngữ còn vừa đi vừa rớt, rớt rồi cô bé lại về nhặt, đi chưa được mấy bước lại rớt, Tần Mạn thấy cảnh này không khỏi bật cười, đúng là quá đáng yêu.
Tổng cộng hái được khoảng hai trăm quả mang về, chất thành đống ở góc phòng, mẹ Giang thấy thế không hiểu lắm.
“Mạn Mạn, con hái nhiều hồng dại như vậy về làm gì? Chưa chín đâu, ăn rất chát!”
"Lớn tồng ngồng rồi mà còn thèm thuồng như con nít, mấy quả hồng sống nhăn này để đây chiếm chỗ!”
Chị dâu Tống Mai rất ghét bỏ, vậy mà bắt đầu quở trách Tần Mạn.
Tần Mạn không thích nghe, mắng ngược lại:
“Chướng mắt chị à? Chị quản được sao?”
Tính tình nóng nảy này của cô đâu dễ chịu thiệt, trước đây nể mặt nên không tranh luận với cô ta, cô ta tưởng mình dễ nắn bóp à!
“Hai người các con hòa khí, không được cãi nhau!”
Mẹ Giang thấy hai nàng dâu bắt đầu cãi nhau thì vội vàng đến làm người hòa giải.
"Chị là chị dâu, tôi cho chị mặt mũi, nhưng chị thì cứ chỉ cây dâu mắng cây hòe, chị không thấy kỳ cục à!” Tần Mạn không để ý tới mẹ Giang, đi thẳng tới trước mặt Tống Mai.
Cô cao hơn Tống Mai một cái đầu, khí thế áp đảo, Tống Mai lúc này cũng không dám hó hé tiếng gì.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Mẹ, mẹ muốn ăn hồng không?" Tiểu Lê ngẩng đầu hỏi.
"Mẹ định bán hồng kiếm tiền, hai đứa các con ở dưới đợi đừng chạy loạn, để mẹ đi hái!"
Nói xong, Tần Mạn bắt đầu leo cây, hai đứa nhỏ ở dưới nhìn chăm chú không chớp mắt.
"Mẹ cẩn thận, mẹ cố lên!" Tiểu Ngữ nũng nịu cổ vũ.
Tần Mạn đột nhiên cảm thấy tràn đầy sức lực, cô trèo lên cây hồng bắt đầu hái, chẳng mấy chốc cô đã hái được một sọt đầy hồng.
Một sọt có thể chứa bốn năm mươi quả, phải hơn ba mươi cân, cơ thể nhỏ bé này của cô hơi loạng choạng, nhưng vẫn chịu được.
Ba mẹ con cứ đi tới đi lui như vậy vài lần, Tiểu Ngữ và Tiểu Lê không giúp được gì nhiều, mỗi lần giúp ôm được bốn năm quả về.
Tiểu Ngữ còn vừa đi vừa rớt, rớt rồi cô bé lại về nhặt, đi chưa được mấy bước lại rớt, Tần Mạn thấy cảnh này không khỏi bật cười, đúng là quá đáng yêu.
Tổng cộng hái được khoảng hai trăm quả mang về, chất thành đống ở góc phòng, mẹ Giang thấy thế không hiểu lắm.
“Mạn Mạn, con hái nhiều hồng dại như vậy về làm gì? Chưa chín đâu, ăn rất chát!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Lớn tồng ngồng rồi mà còn thèm thuồng như con nít, mấy quả hồng sống nhăn này để đây chiếm chỗ!”
Chị dâu Tống Mai rất ghét bỏ, vậy mà bắt đầu quở trách Tần Mạn.
Tần Mạn không thích nghe, mắng ngược lại:
“Chướng mắt chị à? Chị quản được sao?”
Tính tình nóng nảy này của cô đâu dễ chịu thiệt, trước đây nể mặt nên không tranh luận với cô ta, cô ta tưởng mình dễ nắn bóp à!
“Hai người các con hòa khí, không được cãi nhau!”
Mẹ Giang thấy hai nàng dâu bắt đầu cãi nhau thì vội vàng đến làm người hòa giải.
"Chị là chị dâu, tôi cho chị mặt mũi, nhưng chị thì cứ chỉ cây dâu mắng cây hòe, chị không thấy kỳ cục à!” Tần Mạn không để ý tới mẹ Giang, đi thẳng tới trước mặt Tống Mai.
Cô cao hơn Tống Mai một cái đầu, khí thế áp đảo, Tống Mai lúc này cũng không dám hó hé tiếng gì.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro