[Thập Niên 80] Xuyên Qua Kiếm Tiền Nuôi Nhãi Con
Xuyên Về Thập N...
2024-11-25 09:41:02
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Còn về danh tính của mình thì hoàn toàn trống rỗng, những ký ứng chỉ dừng lại ở thời điểm sau khi cô đến ngôi làng này 4 năm trước và xảy ra quan hệ với Giang Tông, về trước nữa thì không có gì!
Chẳng khác nào là một giấc mơ, ngủ một giấc tỉnh lại đã xuyên không về những năm 1980, cảm giác trải nghiệm rõ ràng như thế này khiến cô nhanh chóng chấp nhận hiện thực.
Chỉ sau 10 phút cô đã chấp nhận hết tất cả những điều này.
Không thể không nói, Giang Tông quả thật là rất đẹp trai, lông mày lưỡi kiếm, đôi mắt sáng như sao, khí thế hiên ngang, không hổ là người đàn ông đẹp trai nhất làng!
Bản thân trước giờ chưa từng yêu đương với ai, bỗng nhiên lại có một người chồng đẹp trai như thế này, ai mà cưỡng lại được sự cám dỗ này chứ?
Thấy Tần Mạn bao lâu vẫn không nói gì,đầu tiên là ngây ra ở đó, sau đó lại nhìn mình chằm chằm cười ngây ngốc, Giang Tông đột nhiên cảm thấy đau đầu nhức óc.
“Mẹ, mẹ có lạnh không?” Bỗng nhiên có một đôi bàn tay nhỏ bé kéo ống tay áo của mình, giọng nói lanh lảnh của trẻ con.
Tần Mạn cúi đầu xuống nhìn thì nhìn thấy một cô bé thắt hai bím tóc nhỏ, mặc một chiếc váy hoa nhỏ bằng vải nilon, khoảng chừng 3 tuổi, bên cạnh có một cậu bé trông rất giống cô, hai đứa nhóc trắng như cục bột, khiến người ta vừa nhìn thôi mà tim đã tan chảy.
Đây chính là cặp sinh đôi một nam một nữ của cô, anh trai tên là Giang Lê còn em gái là Giang Ngữ.
Bây giờ là khoảng tháng 8, thời tiết rất nóng bức, từ dưới nước lên cũng không cảm thấy lạnh.
“Mẹ không lạnh!” Cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của Giang Ngữ, cảm giác đó thật sự là cứ muốn vuốt ve mãi.
Tần Mạn rất tự nhiên nhập vai thành một người mẹ, không hề cảm thấy muộn phiền và bất ngờ vì đột nhiên xuyên không tới đây, bản thân đã đọc quá nhiều chuyện xuyên không, cũng không phải là chưa từng tưởng tượng đến việc sẽ xuyên không.
Cuộc sống thời hiện đại quá áp lực, cô lại mồ côi từ nhỏ, ở thế giới đó cũng không có gì ràng buộc, vì thế khả năng thích ứng của cô rất mạnh.
Giang Tông ở gần đó nhìn thấy cảnh mẹ hiền con thảo này thì càng khó hiểu.
Mặc dù bản thân anh đi học đại học mấy năm cũng rất ít khi về nhà, chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới ở nhà, nhưng anh cũng hiểu rất rõ người vợ ngốc này của mình không có chút khái niệm nào về từ mẹ này cả, tâm tính của bản thân cô cũng chỉ dừng lại ở một đứa trẻ ba, bốn tuổi, chỉ coi con trai và con gái giống như những người bạn để chơi cùng thôi.
“Đi thôi, về nhà thay quần áo, đừng để bị lạnh!”
Giang Tông kéo cổ tay của Tần Mạn và muốn đưa cô về nhà, Giang Ngữ nắm lấy bàn tay còn lại của cô, một nhà bốn người, hai lớn hai nhỏ dắt tay nhau, cảnh tượng này quá ấm áp.
Còn về danh tính của mình thì hoàn toàn trống rỗng, những ký ứng chỉ dừng lại ở thời điểm sau khi cô đến ngôi làng này 4 năm trước và xảy ra quan hệ với Giang Tông, về trước nữa thì không có gì!
Chẳng khác nào là một giấc mơ, ngủ một giấc tỉnh lại đã xuyên không về những năm 1980, cảm giác trải nghiệm rõ ràng như thế này khiến cô nhanh chóng chấp nhận hiện thực.
Chỉ sau 10 phút cô đã chấp nhận hết tất cả những điều này.
Không thể không nói, Giang Tông quả thật là rất đẹp trai, lông mày lưỡi kiếm, đôi mắt sáng như sao, khí thế hiên ngang, không hổ là người đàn ông đẹp trai nhất làng!
Bản thân trước giờ chưa từng yêu đương với ai, bỗng nhiên lại có một người chồng đẹp trai như thế này, ai mà cưỡng lại được sự cám dỗ này chứ?
Thấy Tần Mạn bao lâu vẫn không nói gì,đầu tiên là ngây ra ở đó, sau đó lại nhìn mình chằm chằm cười ngây ngốc, Giang Tông đột nhiên cảm thấy đau đầu nhức óc.
“Mẹ, mẹ có lạnh không?” Bỗng nhiên có một đôi bàn tay nhỏ bé kéo ống tay áo của mình, giọng nói lanh lảnh của trẻ con.
Tần Mạn cúi đầu xuống nhìn thì nhìn thấy một cô bé thắt hai bím tóc nhỏ, mặc một chiếc váy hoa nhỏ bằng vải nilon, khoảng chừng 3 tuổi, bên cạnh có một cậu bé trông rất giống cô, hai đứa nhóc trắng như cục bột, khiến người ta vừa nhìn thôi mà tim đã tan chảy.
Đây chính là cặp sinh đôi một nam một nữ của cô, anh trai tên là Giang Lê còn em gái là Giang Ngữ.
Bây giờ là khoảng tháng 8, thời tiết rất nóng bức, từ dưới nước lên cũng không cảm thấy lạnh.
“Mẹ không lạnh!” Cô nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tròn nhỏ nhắn của Giang Ngữ, cảm giác đó thật sự là cứ muốn vuốt ve mãi.
Tần Mạn rất tự nhiên nhập vai thành một người mẹ, không hề cảm thấy muộn phiền và bất ngờ vì đột nhiên xuyên không tới đây, bản thân đã đọc quá nhiều chuyện xuyên không, cũng không phải là chưa từng tưởng tượng đến việc sẽ xuyên không.
Cuộc sống thời hiện đại quá áp lực, cô lại mồ côi từ nhỏ, ở thế giới đó cũng không có gì ràng buộc, vì thế khả năng thích ứng của cô rất mạnh.
Giang Tông ở gần đó nhìn thấy cảnh mẹ hiền con thảo này thì càng khó hiểu.
Mặc dù bản thân anh đi học đại học mấy năm cũng rất ít khi về nhà, chỉ có nghỉ đông và nghỉ hè mới ở nhà, nhưng anh cũng hiểu rất rõ người vợ ngốc này của mình không có chút khái niệm nào về từ mẹ này cả, tâm tính của bản thân cô cũng chỉ dừng lại ở một đứa trẻ ba, bốn tuổi, chỉ coi con trai và con gái giống như những người bạn để chơi cùng thôi.
“Đi thôi, về nhà thay quần áo, đừng để bị lạnh!”
Giang Tông kéo cổ tay của Tần Mạn và muốn đưa cô về nhà, Giang Ngữ nắm lấy bàn tay còn lại của cô, một nhà bốn người, hai lớn hai nhỏ dắt tay nhau, cảnh tượng này quá ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro