[Thập Niên 80] Xuyên Qua Kiếm Tiền Nuôi Nhãi Con
Xuyên Về Thập N...
2024-11-25 09:41:02
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vừa mới đứng lên, đột nhiên có một giọng nữ cất lên thu hút sự chú ý của một nhà bốn người này.
“Tiểu Trúc, không sao chứ?”
Người lên tiếng là Trương Lan Lan, cô ta chạy bước nhỏ tới và đứng vững trước mặt Giang Tông, mặt ửng đỏ, tay không tự nhiên túm lấy một bím tóc của mình, bộ dạng ưỡn ẹo khiến Tần Mạn khó chịu.
“Tiểu Trúc, cậu làm sao vậy? Sao lại rơi xuống nước thế?”
Những người ở đây đều gọi Tần Mạn là Tiểu Trúc, bởi vì cô được Giang Tông đưa về từ trong rừng trúc, hỏi cái gì cũng không biết, vì thế nên Giang Tông đã đặt cho cô cái tên Tiểu Trúc này.
Trương Lan Lan nhìn thì là đang quan tâm đến Tiểu Trúc, nhưng ánh mắt thì liên tục nhìn trộm Giang Tông, nhưng Giang Tông từ đầu đến cuối đều không đáp lại.
Cô ta đóng vai cô gái ngây thơ trong sáng, vừa nãy lúc đẩy mình xuống sông thì không chút nương tay.
“Cô giả vờ cái gì? Chính cô là người đẩy ta xuống mà còn ở đây cố tình biết thừa rồi mà còn hỏi à, giả vờ cho ai xem hả?”
Tần Mạn là một người có thể phát giác ra hành vi của trà xanh, cũng là người thẳng thắn có gì nói đấy, cô chính là không muốn thấy cái loại trà xanh như Trương Lan Lan.
Tự biên tự diễn, muốn thu hút sự chú ý của Giang Tông, chuyện cô ta thích Giang Tông, ở trong thôn có ai là không biết chứ?
Trước đây cô ta cũng dùng nhiều cách để ức hiếp Tần Mạn, thấy cô ngốc nghếch, lúc nào cũng lừa cô để làm việc thay cho mình, đồ ăn cô ta hứa là làm xong rồi sẽ cho cũng chẳng thấy đâu, tóm lại chính là rất đáng ghét.
Lần này cô ta lại có thể nhẫn tâm đẩy Tần Mạn xuống sông, có lẽ là thấy Giang Tông đã tốt nghiệp trở về rồi, nghe nói còn được phân cho một công việc rất tốt, cô ta đây là nôn nóng muốn cướp chồng của người khác.
“Cậu đang nói gì vậy? Sao tôi lại có thể đẩy cậu xuống hồ chứa nước được chứ? Rõ ràng là tôi vừa mới tới, anh Giang Tông anh đừng nghe cô ấy ăn nói lung tung, cô vậy ngốc nghếch như vậy, lời cô ấy nói không đáng tin!”
Trên mặt Trương Lan Lan thoáng hiện lên một tia hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, đối với cô ta, Tần Mạn chẳng qua chỉ là một con ngốc, lời nói của kẻ ngốc thì làm sao có thể tin.
Nhưng Tần Mạn chiến đấu trên thương trường bao nhiêu năm như vậy, cũng chẳng thèm quan tâm đến thủ đoạn của cô ta, chỉ thấy cô cười lạnh một tiếng và hỏi:
“Túi nilon của cô hãng gì mà lại biết giả vờ như vậy? Cô vừa mới tới thì tại sao lại biết là tôi ngã xuống nước? Giả vờ vô tội thì cũng phải làm cho giống một chút chứ, đừng để lại sơ hở cho người khác chứ!”
Vừa mới đứng lên, đột nhiên có một giọng nữ cất lên thu hút sự chú ý của một nhà bốn người này.
“Tiểu Trúc, không sao chứ?”
Người lên tiếng là Trương Lan Lan, cô ta chạy bước nhỏ tới và đứng vững trước mặt Giang Tông, mặt ửng đỏ, tay không tự nhiên túm lấy một bím tóc của mình, bộ dạng ưỡn ẹo khiến Tần Mạn khó chịu.
“Tiểu Trúc, cậu làm sao vậy? Sao lại rơi xuống nước thế?”
Những người ở đây đều gọi Tần Mạn là Tiểu Trúc, bởi vì cô được Giang Tông đưa về từ trong rừng trúc, hỏi cái gì cũng không biết, vì thế nên Giang Tông đã đặt cho cô cái tên Tiểu Trúc này.
Trương Lan Lan nhìn thì là đang quan tâm đến Tiểu Trúc, nhưng ánh mắt thì liên tục nhìn trộm Giang Tông, nhưng Giang Tông từ đầu đến cuối đều không đáp lại.
Cô ta đóng vai cô gái ngây thơ trong sáng, vừa nãy lúc đẩy mình xuống sông thì không chút nương tay.
“Cô giả vờ cái gì? Chính cô là người đẩy ta xuống mà còn ở đây cố tình biết thừa rồi mà còn hỏi à, giả vờ cho ai xem hả?”
Tần Mạn là một người có thể phát giác ra hành vi của trà xanh, cũng là người thẳng thắn có gì nói đấy, cô chính là không muốn thấy cái loại trà xanh như Trương Lan Lan.
Tự biên tự diễn, muốn thu hút sự chú ý của Giang Tông, chuyện cô ta thích Giang Tông, ở trong thôn có ai là không biết chứ?
Trước đây cô ta cũng dùng nhiều cách để ức hiếp Tần Mạn, thấy cô ngốc nghếch, lúc nào cũng lừa cô để làm việc thay cho mình, đồ ăn cô ta hứa là làm xong rồi sẽ cho cũng chẳng thấy đâu, tóm lại chính là rất đáng ghét.
Lần này cô ta lại có thể nhẫn tâm đẩy Tần Mạn xuống sông, có lẽ là thấy Giang Tông đã tốt nghiệp trở về rồi, nghe nói còn được phân cho một công việc rất tốt, cô ta đây là nôn nóng muốn cướp chồng của người khác.
“Cậu đang nói gì vậy? Sao tôi lại có thể đẩy cậu xuống hồ chứa nước được chứ? Rõ ràng là tôi vừa mới tới, anh Giang Tông anh đừng nghe cô ấy ăn nói lung tung, cô vậy ngốc nghếch như vậy, lời cô ấy nói không đáng tin!”
Trên mặt Trương Lan Lan thoáng hiện lên một tia hoảng sợ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, đối với cô ta, Tần Mạn chẳng qua chỉ là một con ngốc, lời nói của kẻ ngốc thì làm sao có thể tin.
Nhưng Tần Mạn chiến đấu trên thương trường bao nhiêu năm như vậy, cũng chẳng thèm quan tâm đến thủ đoạn của cô ta, chỉ thấy cô cười lạnh một tiếng và hỏi:
“Túi nilon của cô hãng gì mà lại biết giả vờ như vậy? Cô vừa mới tới thì tại sao lại biết là tôi ngã xuống nước? Giả vờ vô tội thì cũng phải làm cho giống một chút chứ, đừng để lại sơ hở cho người khác chứ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro