Chỉ Là Một Tên...
2024-08-07 20:26:39
Trứng chín rồi, Liên Kiều ăn hai quả, số còn lại đều đưa hết cho Hứa Gia Thiện, để anh ấy mang về cho Tiểu Gia ăn, lúc này Tiểu Gia cần nhất là bồi bổ cơ thể.
Hứa Gia Thiện vốn muốn từ chối, nhưng vừa nghe thấy những lời này, lại đổi ý nói: “Sau này anh sẽ trả lại gấp bội cho em.”
Liên Kiều bình tĩnh nói: “Nếu như anh còn ở lại thôn Thanh Thủy, có lẽ cả đời này cũng không trả nổi.”
Cha của Lâm Hương Hương là người đứng đầu một thôn, lúc này quyền lợi của trưởng thôn là lớn nhất, đủ để chèn ép hai anh em nhà họ Hứa.
Hứa Gia Thiện cả kinh, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng: “Anh sẽ tìm cơ hội dẫn Tiểu Gia rời đi.”
Liên Kiều thấy thế, có chút ngoài ý muốn, người ta thường nói, chó không sủa là chó cắn người, người anh họ này của cô cũng thú vị phết đấy.
“Em phải trở về rồi, hôm nay hẳn là sẽ có đồ ăn ngon.” Nói đến ăn, cô không ngừng nuốt nước miếng.
“Em và Triệu Hải Quân...” Hứa Gia Thiện lo lắng nhìn cô, Liên Kiều thoải mái vung tay: “Chỉ là một tên đàn ông mà thôi.”
Trên đường Liên Kiều trở về nhà, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, trông có vẻ như đồng cảm, lại có vẻ như thương hại, cũng có người hả hê.
Mọi người đều vô tình hoặc cố ý đi theo sau lưng cô, Liên Kiều chỉ vờ như không biết, thoải mái mở cửa ra: “Mẹ ơi, con về rồi.”
Trông sân chật kín người, Triệu Hải Quân và người nhà của anh ta đều có mặt, còn có cả hàng xóm xung quanh nữa.
Theo như phong tục ở trong thôn, lễ ăn hỏi phải trải qua cả một quá trình, hai bên nam nữ trao đổi thiếp canh, bên nam trao tặng bốn món lễ, dưới sự chứng kiến của người thân bạn bè, coi như là đã xong xuôi.
Đương nhiên, cũng không thể thiếu được việc mời mọi người ăn một bữa.
Mọi người nghe thấy tiếng động thì đều quay sang nhìn, tâm trạng nhất thời kích động như được lên dây cót.
Kiều Mỹ Hoa vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: “Bé hai, sao con đã trở về rồi?”
Khóe miệng Kiều Nhất Liên nhếch lên, biết ngay là cô sẽ quay trở về mà, ghen tị rồi đúng không? Ngưỡng mộ rồi đúng không? Hận lắm hả?
“Em hai, dù em làm gì, cũng đều là em gái ngoan của chị, chị sẽ không trách em đâu.”
Triệu Hải Quân bước ra, chắn trước mặt Kiều Nhất Liên, bày ra tư thế của người bảo vệ.
“Nhị Liên, trong lòng anh chỉ có Nhất Liên thôi, em đừng bám riết không buông nữa, có được không?”
Liên Kiều bị oan, cô đã làm gì rồi? Tất cả mọi người đều đề phòng cô.
“Được, tất nhiên là được, tôi không thích anh nữa rồi."
Triệu Hải Quân không tin, anh ta nói: "Anh biết em đang nói dối, nhưng mà..."
Ha ha, đúng là đàn ông, lúc nào cũng tự cho là mình tốt, làm như phụ nữ trên khắp thế giới đều yêu anh ta.
Hứa Gia Thiện vốn muốn từ chối, nhưng vừa nghe thấy những lời này, lại đổi ý nói: “Sau này anh sẽ trả lại gấp bội cho em.”
Liên Kiều bình tĩnh nói: “Nếu như anh còn ở lại thôn Thanh Thủy, có lẽ cả đời này cũng không trả nổi.”
Cha của Lâm Hương Hương là người đứng đầu một thôn, lúc này quyền lợi của trưởng thôn là lớn nhất, đủ để chèn ép hai anh em nhà họ Hứa.
Hứa Gia Thiện cả kinh, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng: “Anh sẽ tìm cơ hội dẫn Tiểu Gia rời đi.”
Liên Kiều thấy thế, có chút ngoài ý muốn, người ta thường nói, chó không sủa là chó cắn người, người anh họ này của cô cũng thú vị phết đấy.
“Em phải trở về rồi, hôm nay hẳn là sẽ có đồ ăn ngon.” Nói đến ăn, cô không ngừng nuốt nước miếng.
“Em và Triệu Hải Quân...” Hứa Gia Thiện lo lắng nhìn cô, Liên Kiều thoải mái vung tay: “Chỉ là một tên đàn ông mà thôi.”
Trên đường Liên Kiều trở về nhà, mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, trông có vẻ như đồng cảm, lại có vẻ như thương hại, cũng có người hả hê.
Mọi người đều vô tình hoặc cố ý đi theo sau lưng cô, Liên Kiều chỉ vờ như không biết, thoải mái mở cửa ra: “Mẹ ơi, con về rồi.”
Trông sân chật kín người, Triệu Hải Quân và người nhà của anh ta đều có mặt, còn có cả hàng xóm xung quanh nữa.
Theo như phong tục ở trong thôn, lễ ăn hỏi phải trải qua cả một quá trình, hai bên nam nữ trao đổi thiếp canh, bên nam trao tặng bốn món lễ, dưới sự chứng kiến của người thân bạn bè, coi như là đã xong xuôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đương nhiên, cũng không thể thiếu được việc mời mọi người ăn một bữa.
Mọi người nghe thấy tiếng động thì đều quay sang nhìn, tâm trạng nhất thời kích động như được lên dây cót.
Kiều Mỹ Hoa vừa kinh ngạc vừa sợ hãi: “Bé hai, sao con đã trở về rồi?”
Khóe miệng Kiều Nhất Liên nhếch lên, biết ngay là cô sẽ quay trở về mà, ghen tị rồi đúng không? Ngưỡng mộ rồi đúng không? Hận lắm hả?
“Em hai, dù em làm gì, cũng đều là em gái ngoan của chị, chị sẽ không trách em đâu.”
Triệu Hải Quân bước ra, chắn trước mặt Kiều Nhất Liên, bày ra tư thế của người bảo vệ.
“Nhị Liên, trong lòng anh chỉ có Nhất Liên thôi, em đừng bám riết không buông nữa, có được không?”
Liên Kiều bị oan, cô đã làm gì rồi? Tất cả mọi người đều đề phòng cô.
“Được, tất nhiên là được, tôi không thích anh nữa rồi."
Triệu Hải Quân không tin, anh ta nói: "Anh biết em đang nói dối, nhưng mà..."
Ha ha, đúng là đàn ông, lúc nào cũng tự cho là mình tốt, làm như phụ nữ trên khắp thế giới đều yêu anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro