Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính
Phốt To Của Châ...
Cửu Trọng Giang Tuyết
2024-11-16 03:22:32
Hệ thống đã chuẩn bị xong phốt rồi, giọng nói non choẹt đó lại vang lên đầy vui vẻ: [Ký chủ ký chủ, Châu Uyển Nhu này đúng là lắm phốt lắm đấy nhé!]
[Cái gì, cái gì, mi mau nói đi.]
[Cô chỉ biết cô ta có ý với Hoắc Diệm, muốn kéo cô xuống khỏi ghế bà Hoắc mà không biết cô ta còn có một thanh mai trúc mã ở quê nhà, hơn nữa đã đính hôn được vài năm rồi!]
[Cái người bên cạnh cô ta đang nói chuyện với cô ta tên là Vương Huệ, là y tá trưởng ở chỗ này, lần nào cô qua đây gây chuyện, Vương Huệ cũng sẽ bảo vệ cô ta. Nhưng Vương Huệ lại không biết chồng mình thường xuyên lén lút mua đồ cho Châu Uyển Nhu, thậm chí còn cho Châu Uyển Nhu cái vòng tay bằng vàng tổ truyền của bà ta, há há.]
“Cái gì?” Vương Huệ kinh hãi, lửa giận bốc lên, nhìn Châu Uyển Nhu ở đằng trước, lại phát hiện sắc mặt cô ta trắng bệch, dáng người lảo đảo, còn có gì mà không hiểu nữa?
Giọng nói thần bí đó nói đúng hết rồi!
Vòng vàng, đó chính là vòng vàng tổ truyền đấy!
Trong lòng Vương Huệ bùng lên ngọn lửa cháy hừng hực, cô ta ném đồ trong tay đi rồi giơ tay túm tóc Châu Uyển Nhu, vả “bốp bốp” hai phát vào mặt đối phương.
“Con tiện nhân Châu Uyển Nhu nhà mày! Mệt cho tao còn đối xử tốt với mày như thế, luôn cảm thấy mày đáng thương lại cầu tiến, lúc nào cũng chăm sóc mày!”
Châu Uyên Nhu bị đánh nổ đom đóm mắt, hai mắt đỏ hoe, cô ta bật khóc nức nở, nói với giọng dịu dàng: “Chị Vương, chị nghe em nói, không phải như vậy đâu, chị đừng đánh nữa…”
Vừa nhìn thấy tình hình này, nhân viên y tế ở xung quanh lập tức lao tới, người thì kéo Vương Huệ, người thì đỡ Châu Uyển Nhu, lập tức tách hai người này ra.
Bởi vì là Vương Huệ ra tay nên mọi người đều khuyên cô ta: “Chị Vương, chị làm sao vậy, nếu Uyển Nhu có chỗ nào không đúng thì chị mở miệng chỉ bảo cô ấy là được, sao còn ra tay đánh người nữa chứ?”
“Chị Vương, ngày thường chị bảo vệ Uyển Nhu nhất, hôm nay bị làm sao vậy?”
“Chị Vương, chị mau nguôi giận, bình tĩnh một chút! Có nhiều người bệnh đang nhìn như thế, gây ầm ĩ trong bệnh viện cũng không hay đâu!”
“Bỏ qua sự thật không bàn đến, cho dù Uyển Nhu có không đúng đến thế nào thì chị cũng không thể đánh người được chứ?”
“…”
Ngày thường Vương Huệ bảo vệ Châu Uyển Nhu bao nhiêu thì bây giờ lại tức tối bấy nhiêu!
Cô ta hận mình mù mắt!
Lại càng hận những người đang khuyên mình đều bị mù mắt hết!
“Sao tôi không thể đánh cô ta? Châu Uyển Nhu, cô ta…” Vương Huệ đang định nói ra bí mật mà mình đã nghe được từ giọng nói thần bí kia để lan truyền tin xấu của Châu Uyển Nhu, nhưng ngay sau đó đã bị Tạ Vinh Quân gọi lại.
“Y tá trưởng Vương, tôi có chú chuyện cần nói với cô, mời cô qua bên này một chút.” Tạ Vinh Quân lại nhìn về phía Châu Uyển Nhu: “Cả cô nữa, chuyện này liên quan đến bí mật quân sự, mời hai người các cô lập tức giữ im lặng, tôi có một chuyện rất quan trọng cần nói với các cô.”
Vẻ mặt của anh ta nghiêm túc, Vương Huệ hừ lạnh một tiếng, không làm ầm lên nữa mà chỉ gật đầu với sắc mặt khó coi.
Châu Uyển Nhu xa gương mặt bị đánh sưng vù của mình, lặng lẽ rơi nước mắt, còn nhìn về phía Hoắc Diệm với vẻ đáng thương vô cùng, bộ dáng cầu được che chở, chỉ đáng tiếc Hoắc Diệm hoàn toàn không liếc mắt nhìn cô ta dù chỉ một cái.
Hết cách, cô ta cũng chỉ có thể đi theo sau Tạ Vinh Quân.
Trò hề này xuất hiện rất đột ngột, lại kết thúc quá nhanh… Tô Linh Vũ còn chưa kịp bắt đầu gây chuyện thì đối tượng mà cô muốn đày đọa đã mất tăm, thế này có hơi bất ngờ đấy.
Tô Linh Vũ: [Ố ồ…]
Hệ thống: [Ố ồ…]
[Cái gì, cái gì, mi mau nói đi.]
[Cô chỉ biết cô ta có ý với Hoắc Diệm, muốn kéo cô xuống khỏi ghế bà Hoắc mà không biết cô ta còn có một thanh mai trúc mã ở quê nhà, hơn nữa đã đính hôn được vài năm rồi!]
[Cái người bên cạnh cô ta đang nói chuyện với cô ta tên là Vương Huệ, là y tá trưởng ở chỗ này, lần nào cô qua đây gây chuyện, Vương Huệ cũng sẽ bảo vệ cô ta. Nhưng Vương Huệ lại không biết chồng mình thường xuyên lén lút mua đồ cho Châu Uyển Nhu, thậm chí còn cho Châu Uyển Nhu cái vòng tay bằng vàng tổ truyền của bà ta, há há.]
“Cái gì?” Vương Huệ kinh hãi, lửa giận bốc lên, nhìn Châu Uyển Nhu ở đằng trước, lại phát hiện sắc mặt cô ta trắng bệch, dáng người lảo đảo, còn có gì mà không hiểu nữa?
Giọng nói thần bí đó nói đúng hết rồi!
Vòng vàng, đó chính là vòng vàng tổ truyền đấy!
Trong lòng Vương Huệ bùng lên ngọn lửa cháy hừng hực, cô ta ném đồ trong tay đi rồi giơ tay túm tóc Châu Uyển Nhu, vả “bốp bốp” hai phát vào mặt đối phương.
“Con tiện nhân Châu Uyển Nhu nhà mày! Mệt cho tao còn đối xử tốt với mày như thế, luôn cảm thấy mày đáng thương lại cầu tiến, lúc nào cũng chăm sóc mày!”
Châu Uyên Nhu bị đánh nổ đom đóm mắt, hai mắt đỏ hoe, cô ta bật khóc nức nở, nói với giọng dịu dàng: “Chị Vương, chị nghe em nói, không phải như vậy đâu, chị đừng đánh nữa…”
Vừa nhìn thấy tình hình này, nhân viên y tế ở xung quanh lập tức lao tới, người thì kéo Vương Huệ, người thì đỡ Châu Uyển Nhu, lập tức tách hai người này ra.
Bởi vì là Vương Huệ ra tay nên mọi người đều khuyên cô ta: “Chị Vương, chị làm sao vậy, nếu Uyển Nhu có chỗ nào không đúng thì chị mở miệng chỉ bảo cô ấy là được, sao còn ra tay đánh người nữa chứ?”
“Chị Vương, ngày thường chị bảo vệ Uyển Nhu nhất, hôm nay bị làm sao vậy?”
“Chị Vương, chị mau nguôi giận, bình tĩnh một chút! Có nhiều người bệnh đang nhìn như thế, gây ầm ĩ trong bệnh viện cũng không hay đâu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Bỏ qua sự thật không bàn đến, cho dù Uyển Nhu có không đúng đến thế nào thì chị cũng không thể đánh người được chứ?”
“…”
Ngày thường Vương Huệ bảo vệ Châu Uyển Nhu bao nhiêu thì bây giờ lại tức tối bấy nhiêu!
Cô ta hận mình mù mắt!
Lại càng hận những người đang khuyên mình đều bị mù mắt hết!
“Sao tôi không thể đánh cô ta? Châu Uyển Nhu, cô ta…” Vương Huệ đang định nói ra bí mật mà mình đã nghe được từ giọng nói thần bí kia để lan truyền tin xấu của Châu Uyển Nhu, nhưng ngay sau đó đã bị Tạ Vinh Quân gọi lại.
“Y tá trưởng Vương, tôi có chú chuyện cần nói với cô, mời cô qua bên này một chút.” Tạ Vinh Quân lại nhìn về phía Châu Uyển Nhu: “Cả cô nữa, chuyện này liên quan đến bí mật quân sự, mời hai người các cô lập tức giữ im lặng, tôi có một chuyện rất quan trọng cần nói với các cô.”
Vẻ mặt của anh ta nghiêm túc, Vương Huệ hừ lạnh một tiếng, không làm ầm lên nữa mà chỉ gật đầu với sắc mặt khó coi.
Châu Uyển Nhu xa gương mặt bị đánh sưng vù của mình, lặng lẽ rơi nước mắt, còn nhìn về phía Hoắc Diệm với vẻ đáng thương vô cùng, bộ dáng cầu được che chở, chỉ đáng tiếc Hoắc Diệm hoàn toàn không liếc mắt nhìn cô ta dù chỉ một cái.
Hết cách, cô ta cũng chỉ có thể đi theo sau Tạ Vinh Quân.
Trò hề này xuất hiện rất đột ngột, lại kết thúc quá nhanh… Tô Linh Vũ còn chưa kịp bắt đầu gây chuyện thì đối tượng mà cô muốn đày đọa đã mất tăm, thế này có hơi bất ngờ đấy.
Tô Linh Vũ: [Ố ồ…]
Hệ thống: [Ố ồ…]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro