Thập Niên 80: Xuyên Thành Vợ Cũ Phản Diện Của Nam Chính
Hoắc Diệm Xếp H...
Cửu Trọng Giang Tuyết
2024-11-17 03:13:47
Một người một hệ thống phát ra tiếng cảm thán giống nhau.
[Tiểu hệ thống, Tạ Vinh Quân dẫn hai người kia đi làm gì vậy, mà bí mật quân sự cái gì, mi biết không? Ừm… bỏ đi bỏ đi, ta vẫn nên bớt nghe ngóng bí mật quân sự thì hơn, biết càng nhiều thì chết càng nhanh.]
Hệ thống: [Không biết, tôi chỉ có thể hóng phốt chứ không biết độc tâm thuật.]
Hỏi “bí mật quân sự?”
Ánh mắt Hoắc Diệm hơi thay đổi, môi vô thức mím chặt lại, sau khi nghe được hệ thống nói không thể, anh mới hoàn toàn thả lỏng.
[Mi không biết độc tâm, ta còn tưởng là chuyện tốt mà mi làm đấy, ha.]
[Ôi, ký chủ đừng nhắc tới nữa.]
Tô Linh Vũ chẳng muốn so đo với tên gà mờ này làm gì: [Được rồi, Châu Uyển Nhu chạy rồi, đi theo Tạ Vinh Quân cũng nhàm chán, tiếp tục hóng phốt đi.]
[Được thôi, ký chủ!]
[Nói đến Châu Uyển Nhu này, cô ta đúng là lợi hại thật đó! Cô ta không chỉ đánh vào sở thích của chồng Vương Huệ mà còn có qua lại thân thiết với một thanh niên đang làm việc ở hợp tác xã tiêu thụ, nhận phích nước nóng, đường đỏ, quần áo… mà người ta tặng nữa nhé!]
[Ở nhà ăn bệnh viện có một thanh niên trẻ cũng là người theo đuổi Châu Uyển Nhu, cứ dăm ba hôm là lại tặng thịt kho tàu, canh gà, canh cá cho cô ta.]
[Châu Uyển Nhu còn có một đồng hương nam giới làm công việc đưa đón khách đường dài, thường xuyên nhân lúc vợ không để ý để tới bệnh viện tìm cô ta, còn dẫn cô ta ra ngoài xem phim với ăn uống, ngày lễ ngày tết còn cho cô ta tem phiếu từ sớm. Châu Uyển Nhu giới thiệu với người ngoài rằng đó là anh trai của cô ta, người trong bệnh viện đều tưởng đó là người thân của cô ta.]
[…]
Tô Linh Vũ nghe vô cùng hăng hái: [Châu Uyển Nhu không chỉ có đầu óc kinh tế mà còn là một bậc thầy quản lý thời gian! Kỹ thuật nuôi cá của cô ta lợi hại như thế, chỉ riêng dựa vào nuôi cá đã có thể nuôi sống bản thân rồi đi?]
Hệ thống đáp: [Đúng rồi, tiền lương mỗi tháng của cô ta đều được gom lại hết, không tiêu một xu nào cả, tính thời gian cô ta làm việc, nói không chừng đã thành hộ vạn đồng rồi ấy chứ.]
Tô Linh Vũ: [Quả nhiên là chăm chỉ làm giàu, làm nhiều hưởng nhiều, thật cảm động. Cô ta vốn có thể trực tiếp cướp luôn nhưng cô ta vẫn bằng lòng gọi một tiếng anh.]
Hệ thống: […]
[Đúng rồi, trong danh sách của Châu Uyển Nhu thì Hoắc Diệm xếp hạng mấy?]
[Thứ nhất luôn đó.]
[Thế Châu Uyển Nhu đó gọi Hoắc Diệm thế nào nhỉ, không phải cũng gọi anh đấy chứ? Anh Hoắc, anh Diệm, hay là anh Hoắc Diệm?]
Hoắc Diệm: “?”
Anh rất muốn giữ bình tĩnh nhưng hai tai vẫn thoáng đỏ bừng, không liên quan gì đến Châu Uyển Nhu cả, chủ yếu là “anh Hoắc Diệm” phát ra từ miệng người nào đó khiến anh cảm thấy rất không đúng thôi.
Tô Linh Vũ thật sự rất tò mò về chuyện “xưng hô” này, nhưng cô còn chưa đợi được câu trả lời của hệ thống thì đã bị người ngắt ngang.
Trong ánh mắt của mọi người, cô nhìn thấy đám người đứng đó trông có vẻ yên tĩnh nhưng biểu cảm trên gương mặt thật sự có hơi phong phú.
Lúc thì nhíu mày, lúc thì khó chịu, lúc thì cười nhẹ… liên tưởng đến điệu bộ của cô trong ngày thường khiến không ít người thầm nghĩ, đây là nhìn thấy Châu Uyển Nhu bị đánh nên đứng đây xem kịch chăng?
Ngày thường, nhân duyên của Châu Uyển Nhu rất không tồi, cũng có người bằng lòng thấy bất bình thay cô ta.
Ngay lúc Tô Linh Vũ và hệ thống đang nói chuyện rôm rả thì một cô gái trẻ tuổi mặc đồng phục y tá đột nhiên đi đến trước mặt cô, nhìn cô với ánh mắt khó chịu.
“Tô Linh Vũ, Uyển Nhu bị chính ủy Tạ gọi đi, có phải cô ở sau lưng giở trò quỷ không? Cô ấy với y tá trưởng Vương đột nhiên… đột nhiên đánh nhau, có phải cũng do cô ở sau lưng xúi giục không hả?”
[Tiểu hệ thống, Tạ Vinh Quân dẫn hai người kia đi làm gì vậy, mà bí mật quân sự cái gì, mi biết không? Ừm… bỏ đi bỏ đi, ta vẫn nên bớt nghe ngóng bí mật quân sự thì hơn, biết càng nhiều thì chết càng nhanh.]
Hệ thống: [Không biết, tôi chỉ có thể hóng phốt chứ không biết độc tâm thuật.]
Hỏi “bí mật quân sự?”
Ánh mắt Hoắc Diệm hơi thay đổi, môi vô thức mím chặt lại, sau khi nghe được hệ thống nói không thể, anh mới hoàn toàn thả lỏng.
[Mi không biết độc tâm, ta còn tưởng là chuyện tốt mà mi làm đấy, ha.]
[Ôi, ký chủ đừng nhắc tới nữa.]
Tô Linh Vũ chẳng muốn so đo với tên gà mờ này làm gì: [Được rồi, Châu Uyển Nhu chạy rồi, đi theo Tạ Vinh Quân cũng nhàm chán, tiếp tục hóng phốt đi.]
[Được thôi, ký chủ!]
[Nói đến Châu Uyển Nhu này, cô ta đúng là lợi hại thật đó! Cô ta không chỉ đánh vào sở thích của chồng Vương Huệ mà còn có qua lại thân thiết với một thanh niên đang làm việc ở hợp tác xã tiêu thụ, nhận phích nước nóng, đường đỏ, quần áo… mà người ta tặng nữa nhé!]
[Ở nhà ăn bệnh viện có một thanh niên trẻ cũng là người theo đuổi Châu Uyển Nhu, cứ dăm ba hôm là lại tặng thịt kho tàu, canh gà, canh cá cho cô ta.]
[Châu Uyển Nhu còn có một đồng hương nam giới làm công việc đưa đón khách đường dài, thường xuyên nhân lúc vợ không để ý để tới bệnh viện tìm cô ta, còn dẫn cô ta ra ngoài xem phim với ăn uống, ngày lễ ngày tết còn cho cô ta tem phiếu từ sớm. Châu Uyển Nhu giới thiệu với người ngoài rằng đó là anh trai của cô ta, người trong bệnh viện đều tưởng đó là người thân của cô ta.]
[…]
Tô Linh Vũ nghe vô cùng hăng hái: [Châu Uyển Nhu không chỉ có đầu óc kinh tế mà còn là một bậc thầy quản lý thời gian! Kỹ thuật nuôi cá của cô ta lợi hại như thế, chỉ riêng dựa vào nuôi cá đã có thể nuôi sống bản thân rồi đi?]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hệ thống đáp: [Đúng rồi, tiền lương mỗi tháng của cô ta đều được gom lại hết, không tiêu một xu nào cả, tính thời gian cô ta làm việc, nói không chừng đã thành hộ vạn đồng rồi ấy chứ.]
Tô Linh Vũ: [Quả nhiên là chăm chỉ làm giàu, làm nhiều hưởng nhiều, thật cảm động. Cô ta vốn có thể trực tiếp cướp luôn nhưng cô ta vẫn bằng lòng gọi một tiếng anh.]
Hệ thống: […]
[Đúng rồi, trong danh sách của Châu Uyển Nhu thì Hoắc Diệm xếp hạng mấy?]
[Thứ nhất luôn đó.]
[Thế Châu Uyển Nhu đó gọi Hoắc Diệm thế nào nhỉ, không phải cũng gọi anh đấy chứ? Anh Hoắc, anh Diệm, hay là anh Hoắc Diệm?]
Hoắc Diệm: “?”
Anh rất muốn giữ bình tĩnh nhưng hai tai vẫn thoáng đỏ bừng, không liên quan gì đến Châu Uyển Nhu cả, chủ yếu là “anh Hoắc Diệm” phát ra từ miệng người nào đó khiến anh cảm thấy rất không đúng thôi.
Tô Linh Vũ thật sự rất tò mò về chuyện “xưng hô” này, nhưng cô còn chưa đợi được câu trả lời của hệ thống thì đã bị người ngắt ngang.
Trong ánh mắt của mọi người, cô nhìn thấy đám người đứng đó trông có vẻ yên tĩnh nhưng biểu cảm trên gương mặt thật sự có hơi phong phú.
Lúc thì nhíu mày, lúc thì khó chịu, lúc thì cười nhẹ… liên tưởng đến điệu bộ của cô trong ngày thường khiến không ít người thầm nghĩ, đây là nhìn thấy Châu Uyển Nhu bị đánh nên đứng đây xem kịch chăng?
Ngày thường, nhân duyên của Châu Uyển Nhu rất không tồi, cũng có người bằng lòng thấy bất bình thay cô ta.
Ngay lúc Tô Linh Vũ và hệ thống đang nói chuyện rôm rả thì một cô gái trẻ tuổi mặc đồng phục y tá đột nhiên đi đến trước mặt cô, nhìn cô với ánh mắt khó chịu.
“Tô Linh Vũ, Uyển Nhu bị chính ủy Tạ gọi đi, có phải cô ở sau lưng giở trò quỷ không? Cô ấy với y tá trưởng Vương đột nhiên… đột nhiên đánh nhau, có phải cũng do cô ở sau lưng xúi giục không hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro