Thập Niên 80: Xuyên Thư Thành Nữ Phụ Làm Giàu Nhờ Ẩm Thực
Người trong gia...
2024-11-20 19:23:28
“Đúng vậy, còn không phải là nhờ mẹ ông ta sao? Bà cụ sợ sau khi mình mất không ai chăm sóc con trai, nghe nói lần này cắn răng móc hết cả gia sản ra, tận một trăm đồng! Tiếc là Triệu Văn Quyên bỏ ra một trăm năm mươi đồng cướp cô dâu về nhà mình.” Một bà cụ khác thần bí nói.
“Một trăm năm mươi đồng? Tiền công học việc hai năm nay của Lâm Gia Trình chắc đổ hết vào đây rồi nhỉ? Chậc, Triệu Văn Quyên đúng là không biết tính toán, cháu gái tôi chỉ cần năm mươi đồng tiền sính lễ thôi, hôm trước tôi mai mối, bà ấy từ chối, giờ thì hay rồi, tốn thêm một trăm đồng. Cô dâu mới này chưa chắc đã đảm đang bằng cháu gái tôi đâu.” Bà Lưu chua chát nói.
Mọi người đang hăng say bàn tán, thì nghi thức tang lễ bắt đầu. Người chủ trì lớn tiếng bảo mọi người dọn đường vào nhà chính.
Thấy Triệu Văn Quyên dẫn Lâm Gia Trình và Lâm Gia Hào, hai anh em mặc đồ tang đi ra, mọi người vội vàng im bặt, không ai dám chọc giận Lâm Gia Trình, anh trước đây là một tay anh chị trong thôn, không ai dám đụng vào.
Nhìn kỹ, phía sau Triệu Văn Quyên còn có một cô gái trẻ măng, trông chỉ mới ngoài hai mươi đang nép sau lưng bà, cũng mặc đồ tang, đội mũ tang.
Quả nhiên người ta nói “muốn đẹp, hãy mặc đồ tang”, cô dâu mới mặc đồ tang, đội mũ tang, đôi mắt hạnh nhân, miệng chúm chím, trông càng thêm đáng yêu.
Thầy cúng dẫn mọi người quỳ xuống trước cửa nhà chính. Ở đây bày hương nến, đồ cúng và một chậu than để đốt vàng mã.
Nghề thầy cúng mấy năm nay lại dần dần xuất hiện trở lại, dù sao sinh lão bệnh tử, cưới xin xây nhà đều không thể thiếu họ.
Theo lời tụng niệm của thầy cúng, Lâm Gia Trình bắt đầu đốt vàng mã cho bà.
Anh vừa về cách đây ba ngày, vội vàng dẫn Tần Hoan, người vợ xa lạ đến bên giường gặp bà cụ một lần thì bà đã qua đời…
Trải qua những năm tháng khổ cực trước đây, tinh thần của bà cụ đã suy sụp, lại thêm bệnh tật mấy năm, lúc sắp mất thậm chí không nói được một lời, chỉ vỗ vỗ tay đôi vợ chồng mới cưới, rồi ngồi dậy như hồi quang phản chiếu, sau đó, ngồi đó trút hơi thở cuối cùng.
“Một trăm năm mươi đồng? Tiền công học việc hai năm nay của Lâm Gia Trình chắc đổ hết vào đây rồi nhỉ? Chậc, Triệu Văn Quyên đúng là không biết tính toán, cháu gái tôi chỉ cần năm mươi đồng tiền sính lễ thôi, hôm trước tôi mai mối, bà ấy từ chối, giờ thì hay rồi, tốn thêm một trăm đồng. Cô dâu mới này chưa chắc đã đảm đang bằng cháu gái tôi đâu.” Bà Lưu chua chát nói.
Mọi người đang hăng say bàn tán, thì nghi thức tang lễ bắt đầu. Người chủ trì lớn tiếng bảo mọi người dọn đường vào nhà chính.
Thấy Triệu Văn Quyên dẫn Lâm Gia Trình và Lâm Gia Hào, hai anh em mặc đồ tang đi ra, mọi người vội vàng im bặt, không ai dám chọc giận Lâm Gia Trình, anh trước đây là một tay anh chị trong thôn, không ai dám đụng vào.
Nhìn kỹ, phía sau Triệu Văn Quyên còn có một cô gái trẻ măng, trông chỉ mới ngoài hai mươi đang nép sau lưng bà, cũng mặc đồ tang, đội mũ tang.
Quả nhiên người ta nói “muốn đẹp, hãy mặc đồ tang”, cô dâu mới mặc đồ tang, đội mũ tang, đôi mắt hạnh nhân, miệng chúm chím, trông càng thêm đáng yêu.
Thầy cúng dẫn mọi người quỳ xuống trước cửa nhà chính. Ở đây bày hương nến, đồ cúng và một chậu than để đốt vàng mã.
Nghề thầy cúng mấy năm nay lại dần dần xuất hiện trở lại, dù sao sinh lão bệnh tử, cưới xin xây nhà đều không thể thiếu họ.
Theo lời tụng niệm của thầy cúng, Lâm Gia Trình bắt đầu đốt vàng mã cho bà.
Anh vừa về cách đây ba ngày, vội vàng dẫn Tần Hoan, người vợ xa lạ đến bên giường gặp bà cụ một lần thì bà đã qua đời…
Trải qua những năm tháng khổ cực trước đây, tinh thần của bà cụ đã suy sụp, lại thêm bệnh tật mấy năm, lúc sắp mất thậm chí không nói được một lời, chỉ vỗ vỗ tay đôi vợ chồng mới cưới, rồi ngồi dậy như hồi quang phản chiếu, sau đó, ngồi đó trút hơi thở cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro