Thập Niên 80: Xuyên Thư Thành Nữ Phụ Làm Giàu Nhờ Ẩm Thực
Người trong gia...
2024-11-20 19:23:28
Tháng sáu mùa hè oi ả, không khí ngập tràn hơi nóng. Giữa trưa nắng gắt, người dân thôn Tần Gia vẫn bất chấp cái nóng đổ dồn về nhà họ Lâm.
Mấy năm trước, sau phong trào cải cách mạnh mẽ, cuộc sống của nhà họ Lâm đã không còn khó khăn như trước. Đội sản xuất thậm chí đã trả lại cho họ một căn nhà ngói rộng rãi.
Giờ đây, mọi người tụ tập trong căn nhà ngói này để tham dự đám tang của bà cụ Lâm.
Thời buổi này, ai nấy đều nghèo khó, nhà họ Lâm trước đây cũng sa sút, hai năm nay mới khấm khá hơn một chút nên đám tang này đương nhiên không thể nào linh đình.
Nhưng bụng ai cũng thiếu mấy món dầu mỡ, chỉ cần mang theo một chút đồ lễ là có thể được một bữa no, lại còn được cùng mọi người bàn tán chuyện nhà họ Lâm, tội gì không làm chứ?
Vợ Lý Lão Tam mang theo một bát bột khoai lang tự làm, vội vàng bế cháu trai chen vào giữa đám đông.
“Chậc, Lương Kim Hoa, bà còn mang theo hai nắm miến nữa à? Bà cũng hào phóng thật, lễ này sau này chưa biết có đòi lại được không đâu.” Vợ Lý Lão Tam cười nhạo.
“Hầy, cũng tại ông nhà tôi cứ bắt tôi phải mang lễ vật tử tế một chút, nói là nhà họ Lâm từng có ơn với ông ấy. Tôi thấy, đó đều là chuyện của bao nhiêu năm rồi, chẳng qua là gửi nhờ mấy con bò ở nhà họ Lâm mấy năm thôi mà…”
Mọi người nghe một hồi than thở, vợ Lý Lão Tam lại thần bí đổi chủ đề sang chuyện bát quái.
“Mọi người thấy cô dâu mới nhà họ Lâm chưa? Nghe nói là Tần Hoan nhà Tần Tam ở thôn bên! Mẹ cô ấy mới mất, anh trai chị dâu đã dám bán cô ấy đi lấy tiền sính lễ, không biết trăm năm sau có dám xuống gặp mẹ mình không nữa!”
“Cô ấy à? Về nhà họ Lâm xem như cũng tốt rồi, ít nhất Triệu Văn Quyên, mẹ chồng cô ấy, chắc sẽ không hà khắc với cô ấy đâu. Nghe nói, Tần Đại Cường ban đầu định gả em gái cho lão mù Tôn ở thôn mình đấy!” Một bà cô bên cạnh khẽ nói.
“Lão mù Tôn!? Người đó gần bốn mươi tuổi rồi đấy à? Ông ta như thế còn muốn lấy vợ nữa sao?” Nhắc đến lão mù Tôn, một cô vợ trẻ không khỏi kinh ngạc.
Mấy năm trước, sau phong trào cải cách mạnh mẽ, cuộc sống của nhà họ Lâm đã không còn khó khăn như trước. Đội sản xuất thậm chí đã trả lại cho họ một căn nhà ngói rộng rãi.
Giờ đây, mọi người tụ tập trong căn nhà ngói này để tham dự đám tang của bà cụ Lâm.
Thời buổi này, ai nấy đều nghèo khó, nhà họ Lâm trước đây cũng sa sút, hai năm nay mới khấm khá hơn một chút nên đám tang này đương nhiên không thể nào linh đình.
Nhưng bụng ai cũng thiếu mấy món dầu mỡ, chỉ cần mang theo một chút đồ lễ là có thể được một bữa no, lại còn được cùng mọi người bàn tán chuyện nhà họ Lâm, tội gì không làm chứ?
Vợ Lý Lão Tam mang theo một bát bột khoai lang tự làm, vội vàng bế cháu trai chen vào giữa đám đông.
“Chậc, Lương Kim Hoa, bà còn mang theo hai nắm miến nữa à? Bà cũng hào phóng thật, lễ này sau này chưa biết có đòi lại được không đâu.” Vợ Lý Lão Tam cười nhạo.
“Hầy, cũng tại ông nhà tôi cứ bắt tôi phải mang lễ vật tử tế một chút, nói là nhà họ Lâm từng có ơn với ông ấy. Tôi thấy, đó đều là chuyện của bao nhiêu năm rồi, chẳng qua là gửi nhờ mấy con bò ở nhà họ Lâm mấy năm thôi mà…”
Mọi người nghe một hồi than thở, vợ Lý Lão Tam lại thần bí đổi chủ đề sang chuyện bát quái.
“Mọi người thấy cô dâu mới nhà họ Lâm chưa? Nghe nói là Tần Hoan nhà Tần Tam ở thôn bên! Mẹ cô ấy mới mất, anh trai chị dâu đã dám bán cô ấy đi lấy tiền sính lễ, không biết trăm năm sau có dám xuống gặp mẹ mình không nữa!”
“Cô ấy à? Về nhà họ Lâm xem như cũng tốt rồi, ít nhất Triệu Văn Quyên, mẹ chồng cô ấy, chắc sẽ không hà khắc với cô ấy đâu. Nghe nói, Tần Đại Cường ban đầu định gả em gái cho lão mù Tôn ở thôn mình đấy!” Một bà cô bên cạnh khẽ nói.
“Lão mù Tôn!? Người đó gần bốn mươi tuổi rồi đấy à? Ông ta như thế còn muốn lấy vợ nữa sao?” Nhắc đến lão mù Tôn, một cô vợ trẻ không khỏi kinh ngạc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro