Thập Niên 80: Xuyên Thư Thành Nữ Phụ Làm Giàu Nhờ Ẩm Thực
Người trong gia...
2024-11-20 19:23:28
Chẳng mấy chốc, quan tài đã bị chôn vùi hoàn toàn, một tấm bia đá, một gò đất nhỏ, chính là nơi an nghỉ cuối cùng của bà cụ.
Đợi người nhà họ Lâm khóc xong, mọi người mới quay về chuẩn bị ăn cỗ.
Thời buổi này ai cũng nghèo, trong túi chẳng có mấy đồng nên chỉ làm bữa trưa.
Món khai vị là một bát canh đậu phụ hành lá, sau đó là thịt ba chỉ xào, cải thảo xào thịt băm, trứng xào hẹ và cải thảo xào chua ngọt.
Bữa cỗ này đã được coi là khá thịnh soạn rồi, dù sao lễ vật của mọi người đều đơn giản, thậm chí có những người mặt dày chỉ mang theo một nắm miến cũng dám dẫn cả nhà đến ăn.
Bữa cỗ diễn ra rôm rả, nhà họ Lâm vẫn phải tiếp tục quỳ đốt vàng mã cho bà cụ.
Đợi tiệc tàn, mấy bà cô giúp việc bắt đầu dọn dẹp bát đĩa, người nhà họ Lâm mới được ăn cơm.
Ai nấy đều đói, trên bàn gần như không còn thức ăn thừa, thậm chí cả chút mỡ dưới đáy bát thịt ba chỉ xào cũng bị người ta lấy về.
Dọn dẹp bát đũa xong, Lâm Gia Trình lại cùng mấy người được thuê đến giúp việc đi trả bàn ghế.
Bàn ghế này đều là đi mượn khắp nơi, trong thôn đều như vậy, nếu nhà ai có việc, thì nhà kia cho mượn, khi nào xong việc lại trả lại theo tên được viết bằng sơn vàng trên bàn ghế.
Tình làng nghĩa xóm là như vậy, cuộc sống của mỗi gia đình dường như đều gắn bó mật thiết với nhau.
Khi cần giúp đỡ, cả thôn đều đồng lòng giúp đỡ lẫn nhau, cuộc sống mới có thể trôi qua êm đềm.
Nhưng, thứ tình làng nghĩa xóm này cũng thật tàn nhẫn, nếu đắc tội với quá nhiều người, thì dù trong nhà có người mất, cũng khó mà tìm đủ người khiêng quan tài.
Sau khi trả xong bàn ghế, sân đã vắng lặng. Những người đến giúp đều nhận một chiếc khăn mặt rồi ra về, trong sân chỉ còn lại người nhà họ Lâm.
“Anh! Ngày mai chúng ta đi bắt tép nhé? Anh Đại Hổ mấy hôm trước dẫn anh Tiểu Hổ đi bắt được nhiều tép lắm!”
Vừa vào cửa, Lâm Gia Hào đã ôm chặt chân Lâm Gia Trình, năn nỉ.
Hai năm trước, Lâm Gia Trình thi đỗ học việc ở nhà máy giấy trong thành phố, trừ những ngày lễ tết, hầu như không được nghỉ về nhà, Lâm Gia Hào đã lâu không gặp anh trai.
Lúc này, anh trai cuối cùng cũng về, Lâm Gia Hào liền bám lấy anh đòi đi bắt tép.
Lời nói trẻ thơ ấy phần nào xua tan nỗi buồn trong lòng Lâm Gia Trình.
Anh xoa đầu Lâm Gia Hào, nhìn cậu bé ngây thơ không biết gì về nỗi đau buồn này, gượng cười.
“Con dẫn nó đi đi, mẹ mất rồi, chúng ta cũng phải sống cho tốt.” Triệu Văn Quyên cũng nói.
Lâm Gia Trình cố gắng tươi cười: “Được, anh sẽ chơi với em vài ngày rồi mới đi làm, hai tháng nữa anh sẽ thuê nhà trong thành phố, khi nào ổn định, anh sẽ đón cả nhà lên thành phố ở, được không?”
Đợi người nhà họ Lâm khóc xong, mọi người mới quay về chuẩn bị ăn cỗ.
Thời buổi này ai cũng nghèo, trong túi chẳng có mấy đồng nên chỉ làm bữa trưa.
Món khai vị là một bát canh đậu phụ hành lá, sau đó là thịt ba chỉ xào, cải thảo xào thịt băm, trứng xào hẹ và cải thảo xào chua ngọt.
Bữa cỗ này đã được coi là khá thịnh soạn rồi, dù sao lễ vật của mọi người đều đơn giản, thậm chí có những người mặt dày chỉ mang theo một nắm miến cũng dám dẫn cả nhà đến ăn.
Bữa cỗ diễn ra rôm rả, nhà họ Lâm vẫn phải tiếp tục quỳ đốt vàng mã cho bà cụ.
Đợi tiệc tàn, mấy bà cô giúp việc bắt đầu dọn dẹp bát đĩa, người nhà họ Lâm mới được ăn cơm.
Ai nấy đều đói, trên bàn gần như không còn thức ăn thừa, thậm chí cả chút mỡ dưới đáy bát thịt ba chỉ xào cũng bị người ta lấy về.
Dọn dẹp bát đũa xong, Lâm Gia Trình lại cùng mấy người được thuê đến giúp việc đi trả bàn ghế.
Bàn ghế này đều là đi mượn khắp nơi, trong thôn đều như vậy, nếu nhà ai có việc, thì nhà kia cho mượn, khi nào xong việc lại trả lại theo tên được viết bằng sơn vàng trên bàn ghế.
Tình làng nghĩa xóm là như vậy, cuộc sống của mỗi gia đình dường như đều gắn bó mật thiết với nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi cần giúp đỡ, cả thôn đều đồng lòng giúp đỡ lẫn nhau, cuộc sống mới có thể trôi qua êm đềm.
Nhưng, thứ tình làng nghĩa xóm này cũng thật tàn nhẫn, nếu đắc tội với quá nhiều người, thì dù trong nhà có người mất, cũng khó mà tìm đủ người khiêng quan tài.
Sau khi trả xong bàn ghế, sân đã vắng lặng. Những người đến giúp đều nhận một chiếc khăn mặt rồi ra về, trong sân chỉ còn lại người nhà họ Lâm.
“Anh! Ngày mai chúng ta đi bắt tép nhé? Anh Đại Hổ mấy hôm trước dẫn anh Tiểu Hổ đi bắt được nhiều tép lắm!”
Vừa vào cửa, Lâm Gia Hào đã ôm chặt chân Lâm Gia Trình, năn nỉ.
Hai năm trước, Lâm Gia Trình thi đỗ học việc ở nhà máy giấy trong thành phố, trừ những ngày lễ tết, hầu như không được nghỉ về nhà, Lâm Gia Hào đã lâu không gặp anh trai.
Lúc này, anh trai cuối cùng cũng về, Lâm Gia Hào liền bám lấy anh đòi đi bắt tép.
Lời nói trẻ thơ ấy phần nào xua tan nỗi buồn trong lòng Lâm Gia Trình.
Anh xoa đầu Lâm Gia Hào, nhìn cậu bé ngây thơ không biết gì về nỗi đau buồn này, gượng cười.
“Con dẫn nó đi đi, mẹ mất rồi, chúng ta cũng phải sống cho tốt.” Triệu Văn Quyên cũng nói.
Lâm Gia Trình cố gắng tươi cười: “Được, anh sẽ chơi với em vài ngày rồi mới đi làm, hai tháng nữa anh sẽ thuê nhà trong thành phố, khi nào ổn định, anh sẽ đón cả nhà lên thành phố ở, được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro