Thập Niên 90: Cha Ta Bạo Hồng Giới Giải Trí
Chương 54
Sơn Gian Vân Vụ
2024-10-19 23:37:28
Đồng Thành Quân rửa bát xong trở về, nhìn thấy con gái cầm vé xe lửa của hắn chơi, sợ tới mức hắn vội vã chạy tới, đưa tay đem vé xe lửa cầm trở lại, “Hân Hân, không thể tùy tiện cầm đồ của ba ba.”
Ánh mắt Đồng Hân sáng như sao nhìn ba, hỏi: “Ba ơi, ba muốn đi làm diễn viên sao?”
“Sao con hỏi như vậy?” Đồng Thành Quân đem vé xe lửa cùng danh thiếp một lần nữa cất vào trong balo.
“Bởi vì vé xe lửa là đi Bắc Kinh, chú Dương ở Bắc Kinh, đi Bắc Kinh là làm diễn viên, đi Quảng Châu là làm công.”
Đồng Thành Quân nhìn con gái ánh mắt hơi kinh ngạc, không nghĩ tới con gái lại nhận được chữ trên vé xe lửa, hắn ngồi xổm xuống, hai tay giữ lấy vai của con gái, không quên nhìn về phía cửa một cái, nhỏ giọng nói: “Hân Hân có thể giúp ba ba bảo mật sao? Không cần nói chuyện này cho mẹ con.”
“Vâng,” Đồng Hân dùng sức gật đầu, “Con nhất định không nói với mẹ, con hi vọng ba ba đi làm diễn viên.”
Vì biểu đạt thành ý của mình, cô còn duỗi ra ngón út, “Ba ba, ngoéo tay!”
Đồng Thành Quân bị con gái chọc cười, cũng duỗi ra ngón út cùng con gái ngoéo tay, “Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không cho biến! Ai biến thì là chó con.”
Mới vừa nói xong, Diệp Tiểu Vân liền đẩy cửa đi vào, thấy hai cha con ghé vào cùng nhau, hoài nghi nói: “Cha con hai người lại đang tính toán cái gì đấy?”
“Không có,” Đồng Hân vội vàng lắc đầu, “Chẳng tính toán cái gì cả.”
Nhìn bộ dạng chột dạ của con gái, Diệp Tiểu Vân hiển nhiên không tin.
Đồng Thành Quân cười cười nói: “Là anh đáp ứng mua kẹo cho con bé, con bé sợ anh quên, vì thế ngoéo tay.”
“Nha...” Diệp Tiểu Vân kéo dài ngữ điệu, cô đem bát đũa đã lau khô đặt ở trong tủ bát, còn nói: “Vẫn là ăn ít đường chút, miễn cho đến lúc đó bị sâu răng, một bộ răng đẹp đều bị phá huỷ.”
Đồng Thành Quân hướng Đồng Hân vẫy vẫy tay xin lỗi, Đồng Hân nhanh chóng làm bộ đầy mặt khổ sở, “Được rồi, vậy con không ăn kẹo.”
Chuyện Đồng Thành Quân mua ngày kia vé xe, vẫn là bị Quách Xuân Hoa biết được.
Quách Xuân Hoa tức tối xông vào, nhìn bọn họ ba người ngồi vây quanh cùng nhau gọt quả táo ăn, bà ta cầm lấy đĩa táo đã gọt xong ném đến trên mặt đất, bang bang bịch —— đĩa sắt nện vào nền ximăng, xoay mấy vòng mới ngừng lại, chỉ tiếc mấy miếng táo đã gọt sạch sẽ kia.
“Mẹ làm cái gì vậy?” Đồng Thành Quân dừng lại động tác gọt táo, ánh mắt nặng nề nhìn về phía mẹ của hắn, “Có chuyện gì không thể từ từ nói sao, cứ nhất định phải đập đồ?”
“Mày nói, có phải mày đặt ngày mai vé xe lửa đúng không?” Quách Xuân Hoa đầy mặt tức giận nói:“Nhà đều phân, mày làm gì còn muốn đi nơi khác làm công? Mày liền thật sự mặc kệ tao với ba mày à?”
“Đi nơi khác làm công là việc đã định từ sớm, không liên quan gì đến chuyện phân gia,” Đồng Thành Quân nói: “Mẹ, con đã bao giờ mặc kệ mẹ và ba chưa? Con không ra đi làm công, một tháng một trăm đồng tiền phụng dưỡng lấy từ đâu ra? Lại nói, không phải có anh cả cùng chị hai bọn họ ở sao, chẳng lẽ anh chị không hiếu thuận ba mẹ?”
“Tao mặc kệ, mày không được phép đi!” Quách Xuân Hoa khóc lóc om sòm bê một cái ghế ra truớc cửa liền ngồi xuống, “Bắt đầu từ bây giờ, mày không được phép đi ra khỏi cái cửa này!”
Mặc kệ Đồng Thành Quân cùng Diệp Tiểu Vân nói cái gì, Quách Xuân Hoa đều chết sống muốn lưu Đồng Thành Quân ở lại, không cho hắn đi ra ngoài làm công.
“Vẫn chưa đi sao,” Diệp Tiểu Vân vịn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy mẹ chồng Quách Xuân Hoa ngồi trước cửa nhà bọn họ, cánh tay chống đầu ngủ gà ngủ gật.
Hiện tại đã là mười giờ tối, không thừa dịp buổi tối rời đi, buổi sáng ngày mai khẳng định càng đi không được, nhưng nào nghĩ tới tối thế này rồi mà mẹ chồng còn ngồi ở cửa canh chừng.
Diệp Tiểu Vân cau mày, nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Ngày mai không đuổi kịp xe lửa, liền phí công mua vé.”
Hơn nữa, nếu như ngày mai đi không được, sau này còn có thể đi bên ngoài làm công hay không, cũng khó nói.
Đồng Thành Quân cũng không vội, trái lại ôm lấy bà xã có chút không tha nói: “Anh sắp phải đi nơi khác làm công rồi, em không có lời gì muốn nói với anh sao?”
Diệp Tiểu Vân đưa tay vỗ vào lồng ngực hắn, oán trách nói: “Vợ chồng già với nhau rồi, có cái gì mà nói? Anh mau mau nghĩ cách đi, ai còn tâm tình mà đùa với anh?”
Đồng Thành Quân than thở, “Hày... Trước khi đi có mỗi nguyện vọng muốn nghe em dặn dò, thế mà em cũng không thỏa mãn anh, em để anh làm sao an tâm đi được cơ chứ?”
.
Diệp Tiểu Vân nhìn lên lầu một chút, thấy con gái không còn động tĩnh, hẳn là ngủ.
Hai tay cô vịn lấy cổ Đồng Thành Quân, nhón chân liền hôn lên, vốn chỉ định hôn như chuồn chuồn lướt nước một cái, ài dè lại bị Đồng Thành Quân một phen đè lại, vẫn luôn hôn đến không thở nổi, mới buông cô ra.
Khuôn mặt trắng nõn của Diệp Tiểu Vân đỏ hây hây, ánh mắt cô dịu dàng nhìn Đồng Thành Quân, nói: “Anh đi nơi khác làm công, nhất định phải chăm sóc chính mình thật tốt, có kiếm được tiền hay không không quan trọng, nhưng thân thể nhất định phải khỏe mạnh.
Sau khi đến đó, nhất định phải thỉnh thoảng gọi điện thoại về cho hai mẹ con em, nếu không thì đi lâu như vậy, lại không thường thường gọi điện thoại, sau này gặp lại, liền xa lạ.”
“Còn có,” Diệp Tiểu Vân miệng nhỏ hơi bĩu nói: “Đi ra ngoài cũng không cho trêu hoa ghẹo nguyệt, người khác quyến rũ anh, anh cũng không được nhìn một cái, nếu không thì em với con gái đều không cần anh nữa.”
“Đều nhớ kỹ,” Trong mắt Đồng Thành Quân ngậm đầy ý cười, gật gật đầu, nghĩ đến lập tức liền phải rời đi, ôm bà xã lại không nhanh không chậm hôn lấy hôn để.
Buổi tối mười một giờ, mẹ chồng Quách Xuân Hoa vẫn còn ngồi ở ngoài cửa, thề nhất định phải thủ kín, không cho Đồng Thành Quân có cơ hội rời đi.
“Anh đi kiểu gì đây?” Diệp Tiểu Vân nói: “Nếu không mình mở cửa em đi ngăn cản mẹ, anh cầm đồ liền chạy?”
Đồng Thành Quân nhấc lên balo, ngẩng đầu ra hiệu trên lầu nói: “Từ cửa sổ tầng hai nơi con gái ngủ trèo xuống là được.”
Mắt Diệp Tiểu Vân sáng lên, “Thì ra anh đã sớm nghĩ kỹ.”
Hai vợ chồng rón ra rón rén đi lên lầu, vốn là muốn đem con gái ôm xuống dưới lầu ngủ, sau đó trèo xuống, ai biết vừa mở cửa, con gái liền dậy rồi.
“Ba ơi, ba phải đi rồi sao?” Đồng Hân xoa đôi mắt buồn ngủ lim dim, vốn là muốn đi tiễn ba ba, nhưng cô quá buồn ngủ, không bao lâu liền nhịn không được ngủ thiếp đi.
“Ừ,” Đồng Thành Quân không tha hôn trán con gái một cái, lại nhẹ nhàng xoa xoa đầu con bé, nói: “Ba ba phải đi làm công, Hân Hân không được quên chuyện đã đáp ứng ba ba nha!”
“Con sẽ không quên.” Đồng Hân trong nháy mắt tỉnh táo, “Ba cứ yên tâm đi!”
“Đáp ứng cái gì thế?” Thấy cha con hai nguời có bí mật nhỏ, Diệp Tiểu Vân có chút ghen tỵ, cô cùng con gái còn chưa có bí mật nhỏ đâu.
“Bí mật.” Ba và con gái ăn ý nói.
Diệp Tiểu Vân tức giận hừ một tiếng, đẩy Đồng Thành Quân, “Thừa dịp mẹ anh đang ngủ, đi nhanh đi, không tý lại đi không được.”
Đẩy ra cửa sổ, Đồng Thành Quân trước đem dây thừng đã chuẩn bị sẵn từ trên cửa sổ thả xuống, đầu cầm trong tay thì buộc vào cây cột gỗ trên tầng hai, nhanh chóng đem balo ném xuống, sau đó vịn dây thừng chuẩn bị trèo.
Hắn giương mắt nhìn một lớn một nhỏ bà xã cùng con gái, tất cả không tha nói: “Anh đi rồi, đợi đến nơi, sẽ gọi điện thoại cho em.”
“Đi thôi,” Diệp Tiểu Vân mắt ướt long lanh nhìn hắn, ôm chặt con gái vào lòng, “Chúng em ở nhà chờ tin tức của anh.”
Trong bóng đêm, Đồng Thành Quân trèo xuống lầu, nhấc lên hành lý, cẩn thận mỗi bước chân, tiến về phương xa.
Ba giờ chiều ngày thứ hai, Đồng Thành Quân ngồi lên chiếc xe lửa đi Bắc Kinh ở trong thị trấn, xe lửa xình xịch xình xịch tiến về phía trước, tất cả cảnh sắc quen thuộc đều đang lùi về phía sau.
“Người anh em, cậu là đi Bắc Kinh thăm người thân? Vẫn là đi công tác?” Đồng hương ngồi cùng hàng dùng ngữ khí thân thiết hỏi.
“Công tác.” Đồng Thành Quân đáp.
“Ồ? Là đi làm gì nha?”
Đồng Thành Quân cười, xen giữa tiếng xình xịch xình xịch của xe lửa, hắn ung dung đáp: “Đi làm diễn viên.”
Nếu như chưa từng thấy được chỗ tốt của nghề diễn viên mang lại cho hắn, có lẽ hắn sẽ chọn xuôi nam tiến trong xưởng, nhưng nếu đã gặp qua thế giới đặc sắc, hắn muốn liều mạng một phen, vì người nhà, cũng vì tiền đồ của chính mình.
Ánh mắt Đồng Hân sáng như sao nhìn ba, hỏi: “Ba ơi, ba muốn đi làm diễn viên sao?”
“Sao con hỏi như vậy?” Đồng Thành Quân đem vé xe lửa cùng danh thiếp một lần nữa cất vào trong balo.
“Bởi vì vé xe lửa là đi Bắc Kinh, chú Dương ở Bắc Kinh, đi Bắc Kinh là làm diễn viên, đi Quảng Châu là làm công.”
Đồng Thành Quân nhìn con gái ánh mắt hơi kinh ngạc, không nghĩ tới con gái lại nhận được chữ trên vé xe lửa, hắn ngồi xổm xuống, hai tay giữ lấy vai của con gái, không quên nhìn về phía cửa một cái, nhỏ giọng nói: “Hân Hân có thể giúp ba ba bảo mật sao? Không cần nói chuyện này cho mẹ con.”
“Vâng,” Đồng Hân dùng sức gật đầu, “Con nhất định không nói với mẹ, con hi vọng ba ba đi làm diễn viên.”
Vì biểu đạt thành ý của mình, cô còn duỗi ra ngón út, “Ba ba, ngoéo tay!”
Đồng Thành Quân bị con gái chọc cười, cũng duỗi ra ngón út cùng con gái ngoéo tay, “Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không cho biến! Ai biến thì là chó con.”
Mới vừa nói xong, Diệp Tiểu Vân liền đẩy cửa đi vào, thấy hai cha con ghé vào cùng nhau, hoài nghi nói: “Cha con hai người lại đang tính toán cái gì đấy?”
“Không có,” Đồng Hân vội vàng lắc đầu, “Chẳng tính toán cái gì cả.”
Nhìn bộ dạng chột dạ của con gái, Diệp Tiểu Vân hiển nhiên không tin.
Đồng Thành Quân cười cười nói: “Là anh đáp ứng mua kẹo cho con bé, con bé sợ anh quên, vì thế ngoéo tay.”
“Nha...” Diệp Tiểu Vân kéo dài ngữ điệu, cô đem bát đũa đã lau khô đặt ở trong tủ bát, còn nói: “Vẫn là ăn ít đường chút, miễn cho đến lúc đó bị sâu răng, một bộ răng đẹp đều bị phá huỷ.”
Đồng Thành Quân hướng Đồng Hân vẫy vẫy tay xin lỗi, Đồng Hân nhanh chóng làm bộ đầy mặt khổ sở, “Được rồi, vậy con không ăn kẹo.”
Chuyện Đồng Thành Quân mua ngày kia vé xe, vẫn là bị Quách Xuân Hoa biết được.
Quách Xuân Hoa tức tối xông vào, nhìn bọn họ ba người ngồi vây quanh cùng nhau gọt quả táo ăn, bà ta cầm lấy đĩa táo đã gọt xong ném đến trên mặt đất, bang bang bịch —— đĩa sắt nện vào nền ximăng, xoay mấy vòng mới ngừng lại, chỉ tiếc mấy miếng táo đã gọt sạch sẽ kia.
“Mẹ làm cái gì vậy?” Đồng Thành Quân dừng lại động tác gọt táo, ánh mắt nặng nề nhìn về phía mẹ của hắn, “Có chuyện gì không thể từ từ nói sao, cứ nhất định phải đập đồ?”
“Mày nói, có phải mày đặt ngày mai vé xe lửa đúng không?” Quách Xuân Hoa đầy mặt tức giận nói:“Nhà đều phân, mày làm gì còn muốn đi nơi khác làm công? Mày liền thật sự mặc kệ tao với ba mày à?”
“Đi nơi khác làm công là việc đã định từ sớm, không liên quan gì đến chuyện phân gia,” Đồng Thành Quân nói: “Mẹ, con đã bao giờ mặc kệ mẹ và ba chưa? Con không ra đi làm công, một tháng một trăm đồng tiền phụng dưỡng lấy từ đâu ra? Lại nói, không phải có anh cả cùng chị hai bọn họ ở sao, chẳng lẽ anh chị không hiếu thuận ba mẹ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tao mặc kệ, mày không được phép đi!” Quách Xuân Hoa khóc lóc om sòm bê một cái ghế ra truớc cửa liền ngồi xuống, “Bắt đầu từ bây giờ, mày không được phép đi ra khỏi cái cửa này!”
Mặc kệ Đồng Thành Quân cùng Diệp Tiểu Vân nói cái gì, Quách Xuân Hoa đều chết sống muốn lưu Đồng Thành Quân ở lại, không cho hắn đi ra ngoài làm công.
“Vẫn chưa đi sao,” Diệp Tiểu Vân vịn cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy mẹ chồng Quách Xuân Hoa ngồi trước cửa nhà bọn họ, cánh tay chống đầu ngủ gà ngủ gật.
Hiện tại đã là mười giờ tối, không thừa dịp buổi tối rời đi, buổi sáng ngày mai khẳng định càng đi không được, nhưng nào nghĩ tới tối thế này rồi mà mẹ chồng còn ngồi ở cửa canh chừng.
Diệp Tiểu Vân cau mày, nói: “Vậy phải làm sao bây giờ? Ngày mai không đuổi kịp xe lửa, liền phí công mua vé.”
Hơn nữa, nếu như ngày mai đi không được, sau này còn có thể đi bên ngoài làm công hay không, cũng khó nói.
Đồng Thành Quân cũng không vội, trái lại ôm lấy bà xã có chút không tha nói: “Anh sắp phải đi nơi khác làm công rồi, em không có lời gì muốn nói với anh sao?”
Diệp Tiểu Vân đưa tay vỗ vào lồng ngực hắn, oán trách nói: “Vợ chồng già với nhau rồi, có cái gì mà nói? Anh mau mau nghĩ cách đi, ai còn tâm tình mà đùa với anh?”
Đồng Thành Quân than thở, “Hày... Trước khi đi có mỗi nguyện vọng muốn nghe em dặn dò, thế mà em cũng không thỏa mãn anh, em để anh làm sao an tâm đi được cơ chứ?”
.
Diệp Tiểu Vân nhìn lên lầu một chút, thấy con gái không còn động tĩnh, hẳn là ngủ.
Hai tay cô vịn lấy cổ Đồng Thành Quân, nhón chân liền hôn lên, vốn chỉ định hôn như chuồn chuồn lướt nước một cái, ài dè lại bị Đồng Thành Quân một phen đè lại, vẫn luôn hôn đến không thở nổi, mới buông cô ra.
Khuôn mặt trắng nõn của Diệp Tiểu Vân đỏ hây hây, ánh mắt cô dịu dàng nhìn Đồng Thành Quân, nói: “Anh đi nơi khác làm công, nhất định phải chăm sóc chính mình thật tốt, có kiếm được tiền hay không không quan trọng, nhưng thân thể nhất định phải khỏe mạnh.
Sau khi đến đó, nhất định phải thỉnh thoảng gọi điện thoại về cho hai mẹ con em, nếu không thì đi lâu như vậy, lại không thường thường gọi điện thoại, sau này gặp lại, liền xa lạ.”
“Còn có,” Diệp Tiểu Vân miệng nhỏ hơi bĩu nói: “Đi ra ngoài cũng không cho trêu hoa ghẹo nguyệt, người khác quyến rũ anh, anh cũng không được nhìn một cái, nếu không thì em với con gái đều không cần anh nữa.”
“Đều nhớ kỹ,” Trong mắt Đồng Thành Quân ngậm đầy ý cười, gật gật đầu, nghĩ đến lập tức liền phải rời đi, ôm bà xã lại không nhanh không chậm hôn lấy hôn để.
Buổi tối mười một giờ, mẹ chồng Quách Xuân Hoa vẫn còn ngồi ở ngoài cửa, thề nhất định phải thủ kín, không cho Đồng Thành Quân có cơ hội rời đi.
“Anh đi kiểu gì đây?” Diệp Tiểu Vân nói: “Nếu không mình mở cửa em đi ngăn cản mẹ, anh cầm đồ liền chạy?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng Thành Quân nhấc lên balo, ngẩng đầu ra hiệu trên lầu nói: “Từ cửa sổ tầng hai nơi con gái ngủ trèo xuống là được.”
Mắt Diệp Tiểu Vân sáng lên, “Thì ra anh đã sớm nghĩ kỹ.”
Hai vợ chồng rón ra rón rén đi lên lầu, vốn là muốn đem con gái ôm xuống dưới lầu ngủ, sau đó trèo xuống, ai biết vừa mở cửa, con gái liền dậy rồi.
“Ba ơi, ba phải đi rồi sao?” Đồng Hân xoa đôi mắt buồn ngủ lim dim, vốn là muốn đi tiễn ba ba, nhưng cô quá buồn ngủ, không bao lâu liền nhịn không được ngủ thiếp đi.
“Ừ,” Đồng Thành Quân không tha hôn trán con gái một cái, lại nhẹ nhàng xoa xoa đầu con bé, nói: “Ba ba phải đi làm công, Hân Hân không được quên chuyện đã đáp ứng ba ba nha!”
“Con sẽ không quên.” Đồng Hân trong nháy mắt tỉnh táo, “Ba cứ yên tâm đi!”
“Đáp ứng cái gì thế?” Thấy cha con hai nguời có bí mật nhỏ, Diệp Tiểu Vân có chút ghen tỵ, cô cùng con gái còn chưa có bí mật nhỏ đâu.
“Bí mật.” Ba và con gái ăn ý nói.
Diệp Tiểu Vân tức giận hừ một tiếng, đẩy Đồng Thành Quân, “Thừa dịp mẹ anh đang ngủ, đi nhanh đi, không tý lại đi không được.”
Đẩy ra cửa sổ, Đồng Thành Quân trước đem dây thừng đã chuẩn bị sẵn từ trên cửa sổ thả xuống, đầu cầm trong tay thì buộc vào cây cột gỗ trên tầng hai, nhanh chóng đem balo ném xuống, sau đó vịn dây thừng chuẩn bị trèo.
Hắn giương mắt nhìn một lớn một nhỏ bà xã cùng con gái, tất cả không tha nói: “Anh đi rồi, đợi đến nơi, sẽ gọi điện thoại cho em.”
“Đi thôi,” Diệp Tiểu Vân mắt ướt long lanh nhìn hắn, ôm chặt con gái vào lòng, “Chúng em ở nhà chờ tin tức của anh.”
Trong bóng đêm, Đồng Thành Quân trèo xuống lầu, nhấc lên hành lý, cẩn thận mỗi bước chân, tiến về phương xa.
Ba giờ chiều ngày thứ hai, Đồng Thành Quân ngồi lên chiếc xe lửa đi Bắc Kinh ở trong thị trấn, xe lửa xình xịch xình xịch tiến về phía trước, tất cả cảnh sắc quen thuộc đều đang lùi về phía sau.
“Người anh em, cậu là đi Bắc Kinh thăm người thân? Vẫn là đi công tác?” Đồng hương ngồi cùng hàng dùng ngữ khí thân thiết hỏi.
“Công tác.” Đồng Thành Quân đáp.
“Ồ? Là đi làm gì nha?”
Đồng Thành Quân cười, xen giữa tiếng xình xịch xình xịch của xe lửa, hắn ung dung đáp: “Đi làm diễn viên.”
Nếu như chưa từng thấy được chỗ tốt của nghề diễn viên mang lại cho hắn, có lẽ hắn sẽ chọn xuôi nam tiến trong xưởng, nhưng nếu đã gặp qua thế giới đặc sắc, hắn muốn liều mạng một phen, vì người nhà, cũng vì tiền đồ của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro