Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than
Chương 23
2024-10-01 18:00:02
"Con gái, bây giờ con vẫn làm việc ở xưởng đóng gói sao, ban ngày phải đi làm, ban đêm phải học tập, có đủ tinh lực hay không?"
Tùng Kỳ nhận lấy nước chanh tình yêu mà mẹ cố ý pha cho mình.
Uống một ngụm, phát ra tiếng than thở thoải mái.
“Dù sao cũng chỉ bận rộn vài ngày như vậy, chịu đựng chút là qua. Chủ nhiệm nói, nếu lần này con lập công lớn, sẽ điều con đến phòng nhân sự hoặc phòng tài vụ.”
“Có thể điều đi đúng là chuyện tốt.”
Tùng Trí Uyên vừa rửa bát xong, cởi tạp dề ra, trong tay còn cầm theo một túi rác trong bếp, hỏi con gái: "Trong phòng con có rác không, nếu có thì mau lấy lại đây, ba đi vứt luôn.”
“Có có có có - -“
“Cha, vất vả cho cha rồi......”
Bình thường nấu cơm rửa chén là hai vợ chồng Hứa Tuệ Anh luân phiên làm, quét dọn vệ sinh vứt rác là việc của Tùng Kỳ.
Ngay từ đầu hai vợ chồng phân công không rõ ràng như thế.
Bởi vì nuôi con không có kinh nghiệm, hai người đều muốn mượn sự che chở đối với con để bù đắp tuổi thơ không vui của mình. Thế cho nên dưới sự đáng yêu của con gái liên tiếp bại lui, càng ngày càng không có nguyên tắc.
Sau đó phát hiện con gái ngoại trừ đáng yêu, toàn thân lại không đếm ra được bao nhiêu ưu điểm.
Còn dưỡng ra tính tình gặp chuyện sẽ nhìn người ta làm nũng, lúc bốn năm tuổi đã có xu hướng phát triển theo hướng quỷ lười nhỏ, mắt thấy tứ chi đã lớn mà tới ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được.
Hai vợ chồng nhìn, thế này sao được?
Vội vàng điều chỉnh sách lược nuôi con.
Từ đó về sau, việc nhà Tùng gia đều do ba người chia sẻ, hơn nữa còn kèm theo cơ chế thưởng phạt.
Ngoài ra, hai người còn chế định ra một loạt quy củ, ví dụ như: Trong nhà nếu đưa ra quyết định trọng đại nhất định phải mở hội nghị gia đình...
Không thể không nói, Tùng Kỳ dưỡng thành một bộ dáng ngốc nghếch nhưng không ngốc đến cùng, thỉnh thoảng còn tỉnh táo hơn người khác, tính cách mâu thuẫn lại đáng yêu như vậy, hai vợ chồng thật sự có công lao to lớn.
"Biết ba con vất vả, vậy con phải dụng tâm, tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt..."
“Tranh thủ hoàn thành tốt nhiệm vụ...... Đổi vị trí thoải mái...... ba mẹ cũng có thể bớt quan tâm đến con...... mẹ, con cũng có thể đoán được sau này mẹ muốn nói gì.”
Tùng Kỳ thuận miệng nói tiếp.
Lông mày đen rậm dựng thẳng lên, khóe miệng khẽ nhếch, hai tay ôm ngực, ngay cả tư thế nói chuyện cũng học được chín phần.
Hứa Tuệ Anh trừng con gái một cái, tức giận gãi gãi đầu lông xù của nàng: "Chỉ biết ba hoa!”
“...... Ai bảo mẹ lải nhải." Tùng Kỳ nhìn trời, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Lải nhải con là quan tâm xon, còn không cảm kích, cũng chính là mẹ và ba con không sinh em trai em gái cho con, trong nhà chỉ có một mình con mới có thể xưng vương xưng bá, bằng không mới mặc kệ con sống có tốt hay không.”
Đây có lẽ là câu cửa miệng của cha mẹ mỗi gia đình con một khi tức giận.
"Mẹ~~~~ Mẹ và cha con mới hơn bốn mươi mà, nhân lúc hai ngươi chính trực tuổi trẻ khỏe mạnh, nỗ lực, không chừng em trai em gái tới báo danh, ôi, không phải mẹ nói à, thế nào lại đánh con?!"
“Ôi chao, mẹ đừng nhéo lỗ tai con, mẹ nhéo nó hoài, biến hình không đẹp.”
Tùng Kỳ ai nha kêu, vẻ mặt khoa trương kêu to.
Vừa cầu xin tha thứ, vừa giải cứu lỗ tai từ trong tay kìm sắt của mẹ ra.
Hứa Tuệ Anh làm bộ muốn vặn tai kia của cô.
Tùng Kỳ lại hi hi ha ha trốn khắp nơi.
Tùng Trí Uyên ném rác xong trở về, chợt nghe thấy tiếng vợ và con gái oán giận ầm ĩ, trong mắt hiện lên ý cười, bất đắc dĩ lại cưng chiều lắc đầu.
Tuệ Anh mỗi lần bị con gái hoạt bát hay tùy tiện chọc giận, luôn thích oán giận con gái rốt cuộc giống ai.
“Thật ra, con gái ngốc rất giống em đó.”
Cuộc sống ở Tùng gia bình thản ấm áp, Tùng Kỳ ngoại trừ đi làm thì là chuẩn bị đón tiếp đoàn khảo sát, trên đường còn làm cái đuôi nhỏ cọ cơm nhà Trương Ái Hoa.
Vẫn không thấy vị "Tiểu Vương" long phượng kia.
Đối với sự vắng mặt lần nữa của Tiểu Vương, dì Trương hiển nhiên có hơi xin lỗi.
Ngượng ngùng cười cười: "Này, Tuệ Anh cậu xem việc này không may thôi, người vừa ở chỗ này, kết quả bệnh viện lại gọi điện thoại kêu nó trở về, vừa vặn bỏ lỡ, thằng nhóc kia nếu cứ thế bỏ lỡ duyên phận với Kỳ Kỳ nhà chúng ta, về sau sẽ hối hận chết!"
“Kỳ Ký, đừng nóng giận, lần sau gặp Phụng Tùng cháu cứ mắng đi.”
Tùng Kỳ tươi cười rạng rỡ lắc đầu.
Hi hi ha ha cổ linh tinh quái nói: "Dì Trương, cháu không tức giận. Không thể gặp đại mỹ nhân như cháu thì do anh ấy thiệt thòi muốn chết, cháu cảm thấy dì nói cực kỳ đúng, sau này anh ấy nhất định rất hối hận.”
Trương Ái Hoa sửng sốt, một giây sau, nụ cười sang sảng từ khóe môi trút xuống.
“Cũng không phải à, nó thua thiệt lớn rồi!”
Hứa Tuệ Anh không có biện pháp khen sự tự tin bùng nổ của con gái.
Sẵng giọng: "Ái Hoa cậu xem da mặt dày con bé muốn chết, không biết giống ai, rõ ràng tớ và cha nó đều rất khiêm tốn.”
Trương Ái Hoa cười khúc khích: "Tớ cảm thấy Kỳ Kỳ như vậy cũng tốt, phụ nữ chúng ta xinh đẹp nên tự tin như vậy.”
“Dì Trương, dì hiểu người ta quá......”
Tùng Kỳ vẻ mặt kích động như gặp phải tri âm, đầu nhỏ điên cuồng gật đầu, đuôi ngựa xoăn bồng bềnh buộc thật cao theo gật đầu lắc lên lắc xuống.
Lời nói ngọt ngào, mang theo vẻ nũng nịu đặc trưng của cô gái Dung Thành.
Trương Ái Hoa cười đến hai mắt híp lại thành một khe hở, hô to không chịu nổi cô gái nhỏ làm nũng.
Tùng Kỳ nhận lấy nước chanh tình yêu mà mẹ cố ý pha cho mình.
Uống một ngụm, phát ra tiếng than thở thoải mái.
“Dù sao cũng chỉ bận rộn vài ngày như vậy, chịu đựng chút là qua. Chủ nhiệm nói, nếu lần này con lập công lớn, sẽ điều con đến phòng nhân sự hoặc phòng tài vụ.”
“Có thể điều đi đúng là chuyện tốt.”
Tùng Trí Uyên vừa rửa bát xong, cởi tạp dề ra, trong tay còn cầm theo một túi rác trong bếp, hỏi con gái: "Trong phòng con có rác không, nếu có thì mau lấy lại đây, ba đi vứt luôn.”
“Có có có có - -“
“Cha, vất vả cho cha rồi......”
Bình thường nấu cơm rửa chén là hai vợ chồng Hứa Tuệ Anh luân phiên làm, quét dọn vệ sinh vứt rác là việc của Tùng Kỳ.
Ngay từ đầu hai vợ chồng phân công không rõ ràng như thế.
Bởi vì nuôi con không có kinh nghiệm, hai người đều muốn mượn sự che chở đối với con để bù đắp tuổi thơ không vui của mình. Thế cho nên dưới sự đáng yêu của con gái liên tiếp bại lui, càng ngày càng không có nguyên tắc.
Sau đó phát hiện con gái ngoại trừ đáng yêu, toàn thân lại không đếm ra được bao nhiêu ưu điểm.
Còn dưỡng ra tính tình gặp chuyện sẽ nhìn người ta làm nũng, lúc bốn năm tuổi đã có xu hướng phát triển theo hướng quỷ lười nhỏ, mắt thấy tứ chi đã lớn mà tới ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được.
Hai vợ chồng nhìn, thế này sao được?
Vội vàng điều chỉnh sách lược nuôi con.
Từ đó về sau, việc nhà Tùng gia đều do ba người chia sẻ, hơn nữa còn kèm theo cơ chế thưởng phạt.
Ngoài ra, hai người còn chế định ra một loạt quy củ, ví dụ như: Trong nhà nếu đưa ra quyết định trọng đại nhất định phải mở hội nghị gia đình...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không thể không nói, Tùng Kỳ dưỡng thành một bộ dáng ngốc nghếch nhưng không ngốc đến cùng, thỉnh thoảng còn tỉnh táo hơn người khác, tính cách mâu thuẫn lại đáng yêu như vậy, hai vợ chồng thật sự có công lao to lớn.
"Biết ba con vất vả, vậy con phải dụng tâm, tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt..."
“Tranh thủ hoàn thành tốt nhiệm vụ...... Đổi vị trí thoải mái...... ba mẹ cũng có thể bớt quan tâm đến con...... mẹ, con cũng có thể đoán được sau này mẹ muốn nói gì.”
Tùng Kỳ thuận miệng nói tiếp.
Lông mày đen rậm dựng thẳng lên, khóe miệng khẽ nhếch, hai tay ôm ngực, ngay cả tư thế nói chuyện cũng học được chín phần.
Hứa Tuệ Anh trừng con gái một cái, tức giận gãi gãi đầu lông xù của nàng: "Chỉ biết ba hoa!”
“...... Ai bảo mẹ lải nhải." Tùng Kỳ nhìn trời, nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Lải nhải con là quan tâm xon, còn không cảm kích, cũng chính là mẹ và ba con không sinh em trai em gái cho con, trong nhà chỉ có một mình con mới có thể xưng vương xưng bá, bằng không mới mặc kệ con sống có tốt hay không.”
Đây có lẽ là câu cửa miệng của cha mẹ mỗi gia đình con một khi tức giận.
"Mẹ~~~~ Mẹ và cha con mới hơn bốn mươi mà, nhân lúc hai ngươi chính trực tuổi trẻ khỏe mạnh, nỗ lực, không chừng em trai em gái tới báo danh, ôi, không phải mẹ nói à, thế nào lại đánh con?!"
“Ôi chao, mẹ đừng nhéo lỗ tai con, mẹ nhéo nó hoài, biến hình không đẹp.”
Tùng Kỳ ai nha kêu, vẻ mặt khoa trương kêu to.
Vừa cầu xin tha thứ, vừa giải cứu lỗ tai từ trong tay kìm sắt của mẹ ra.
Hứa Tuệ Anh làm bộ muốn vặn tai kia của cô.
Tùng Kỳ lại hi hi ha ha trốn khắp nơi.
Tùng Trí Uyên ném rác xong trở về, chợt nghe thấy tiếng vợ và con gái oán giận ầm ĩ, trong mắt hiện lên ý cười, bất đắc dĩ lại cưng chiều lắc đầu.
Tuệ Anh mỗi lần bị con gái hoạt bát hay tùy tiện chọc giận, luôn thích oán giận con gái rốt cuộc giống ai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thật ra, con gái ngốc rất giống em đó.”
Cuộc sống ở Tùng gia bình thản ấm áp, Tùng Kỳ ngoại trừ đi làm thì là chuẩn bị đón tiếp đoàn khảo sát, trên đường còn làm cái đuôi nhỏ cọ cơm nhà Trương Ái Hoa.
Vẫn không thấy vị "Tiểu Vương" long phượng kia.
Đối với sự vắng mặt lần nữa của Tiểu Vương, dì Trương hiển nhiên có hơi xin lỗi.
Ngượng ngùng cười cười: "Này, Tuệ Anh cậu xem việc này không may thôi, người vừa ở chỗ này, kết quả bệnh viện lại gọi điện thoại kêu nó trở về, vừa vặn bỏ lỡ, thằng nhóc kia nếu cứ thế bỏ lỡ duyên phận với Kỳ Kỳ nhà chúng ta, về sau sẽ hối hận chết!"
“Kỳ Ký, đừng nóng giận, lần sau gặp Phụng Tùng cháu cứ mắng đi.”
Tùng Kỳ tươi cười rạng rỡ lắc đầu.
Hi hi ha ha cổ linh tinh quái nói: "Dì Trương, cháu không tức giận. Không thể gặp đại mỹ nhân như cháu thì do anh ấy thiệt thòi muốn chết, cháu cảm thấy dì nói cực kỳ đúng, sau này anh ấy nhất định rất hối hận.”
Trương Ái Hoa sửng sốt, một giây sau, nụ cười sang sảng từ khóe môi trút xuống.
“Cũng không phải à, nó thua thiệt lớn rồi!”
Hứa Tuệ Anh không có biện pháp khen sự tự tin bùng nổ của con gái.
Sẵng giọng: "Ái Hoa cậu xem da mặt dày con bé muốn chết, không biết giống ai, rõ ràng tớ và cha nó đều rất khiêm tốn.”
Trương Ái Hoa cười khúc khích: "Tớ cảm thấy Kỳ Kỳ như vậy cũng tốt, phụ nữ chúng ta xinh đẹp nên tự tin như vậy.”
“Dì Trương, dì hiểu người ta quá......”
Tùng Kỳ vẻ mặt kích động như gặp phải tri âm, đầu nhỏ điên cuồng gật đầu, đuôi ngựa xoăn bồng bềnh buộc thật cao theo gật đầu lắc lên lắc xuống.
Lời nói ngọt ngào, mang theo vẻ nũng nịu đặc trưng của cô gái Dung Thành.
Trương Ái Hoa cười đến hai mắt híp lại thành một khe hở, hô to không chịu nổi cô gái nhỏ làm nũng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro