Thập Niên 90: Gả Cho Ông Chủ Than
Chương 24
2024-10-01 18:00:02
Cùng lúc đó.
"Tiểu Vương" lấy cớ bị bệnh viện gọi đi lúc này đang ở quán bar cùng người ta uống rượu chơi bài.
“Ba đánh một, nếu không các người đi đi.”
“Nổ - - nổ!”
“Hắc, tôi cũng có nổ.”
Thấy rõ ràng, báo đôi!”
“Trong huyên náo, cửa ghế lô bị đẩy ra.
Mấy người đàn ông đang chơi hăng say đồng loạt ngẩng đầu nhìn.
“Ôi anh Bắc, cuối cùng anh cũng nhớ tới em trai ngồi đây rồi.”
Người nói chuyện là một trong những ông chủ ở quán bar này.
Thanh âm vừa dứt, người đã đi lên kề vai sát cánh với người tới, hiển nhiên cực kỳ quen thuộc.
Người đàn ông được gọi là "anh Bắc " cao gầy, mày kiếm mắt tinh, sống mũi cao thẳng, ngũ quan thâm thúy, đường nét khuôn mặt rất sắc bén.
Nhìn có hơi lôi thôi lếch thếch, mặc một chiếc áo lót tùy ý có thể thấy được trên đường cái, đôi chân dài nghịch thiên bọc ở trong quần jean, lưu manh lại đẹp trai, cảm giác rất không dễ thân thiết. Chỉ nhìn bề ngoài, thậm chí không giống người cùng một thế giới với mấy anh chàng thời thượng trong phòng.
Nhưng, cảm giác tồn tại mười phần lại cho thấy thân phận của anh rất không tầm thường.
Lúc này một chiếc điện thoại di động hai ba vạn.
Phí vào mạng cũng phải mấy ngàn, đã có thể mua một tòa nhà ở vùng ngoại ô, nếu là người nền tảng không dày thì sẽ không dùng nổi.
“...... Người này là ai vậy, Tọa Sơn Điêu hạ người cũng đủ thấp......”
“Không quen, cũng không quen mắt.”
Sau khi bộ phim yakuza được công chiếu vào dịp tết âm lịch, bầu không khí xã hội lưu manh kết bái anh em nhanh chóng lan tràn, Đồ Triều còn đặt cho mình cái tên Tọa Sơn Điêu rất chọc cười.
Hai người nhỏ giọng nói thầm tên là Chó Hoang và Mèo Rừng, là bạn bè cùng chơi của Đồ Triều.
Hai người chưa từng gặp Ký Hòa Bắc, nhưng nhãn lực lăn lộn trong xã hội cũng không thiếu.
Nếu không ngày nào đó bị người ta gõ côn chết ở dưới cột cầu nào cũng không biết kẻ thù là ai.
Hai người bọn họ câu được câu không rửa bài chờ Tọa Sơn Điêu giới thiệu, không kiêu ngạo như bình thường, há mồm đã mở miệng trêu chọc người.
Vương Phụng Tùng ở một bên cũng chủ động đứng lên, cười híp mắt gọi: "Anh Bắc.”
Sắc mặt Ký Hòa Bắc hơi có vẻ lãnh đạm ấm lên chút.
Anh khẽ gật đầu ý bảo: "Đàm phán xong chưa?”
Tùy tiện tìm một cái sô pha đơn ngồi xuống.
Vương Phụng Tùng: "Còn kém không nhiều lắm, cụ thể phải gặp chủ nhà rồi nói.”
Hai người nói hàm hàm hồ, ba người Đồ Triều nghe không hiểu, chờ hai người bọn họ nói xong, Đồ Triều mới mở miệng: "Anh Bắc, đây là Mèo Rừng, đây là Chó Hoang, là anh em kết bái với em.”
Tọa Sơn Điêu, tức Đồ Triều giới thiệu.
“Đây là anh Bắc, là anh cả lúc tôi đi học.”
Đồ Triều không đề cập rõ tên Ký Hòa Bắc.
Bọn họ lăn lộn như vậy, đều là anh này anh kia mà gọi, tên thật hay tuổi tác có đôi khi cũng không quan trọng, quan trọng là có thực lực và quyết đoán làm anh cả đầu lĩnh hay không. Tuy nói Ký Hòa Bắc và anh ta không giống nhau, không cùng làm hộp đêm, KTV, quán bar các loại sản nghiệp màu xám, hai người ở trên phương diện làm ăn cũng không có gì cùng xuất hiện.
Nhưng một ngày là em trai, cả đời là em trai.
Sự tàn nhẫn của Ký Hòa Bắc, Đồ Triều đã tận mắt chứng kiến.
Anh ta tính cả nhà rồi lại nhân gấp trăm lần, đứng ở trước Kỵ Hòa Bắc cũng không bày nổi mặt mày, huống chi, nếu so nhiều tiền trong túi thì anh ta có thúc ngựa cũng không theo kịp.
Thấy Đồ Triều trịnh trọng như vậy, Chó Hoang Mèo Rừng cũng rất cung kính kính chào một tiếng "Anh Bắc ".
Ký Hòa Bắc thản nhiên nhận.
Chó Hoang Mèo Rừng liếc nhau, thái độ càng thêm cung kính.
Chủ động lấy lòng nói: "Anh Bắc, anh và Tùng Tử nói chủ nhà gì? Anh muốn thuê phòng sao? Nếu anh tạm thời không có chỗ thích hợp, ba anh em chúng em giúp anh tìm, phố lớn ngõ nhỏ Dung Thành không có chỗ nào em không biết.”
Đồ Triều chậc một tiếng.
Xem Kỵ Hòa Bắc là ai?
Làm được chức anh cả, leo lên tận trên đầu còn ở phòng thuê?
Cho dù muốn xem nhà, đó cũng là mua!
Đưa tay ra hiệu cho Mèo Rừng: "Còn cần các cậu tìm? Anh Bắc lớn lên ở Dung Thành.”
“Nhưng anh, anh đã khai phá lâu đài rồi, sao còn thiếu chỗ ở? Nếu tạm thời anh không có chỗ đặt chân thì tới nhà em đi.”
Nói xong, Đồ Triều cầm điếu xì gà châm lên, đưa cho Ký Hòa Bắc.
Tự lấy cho mình một cây nữa.
Ký Hòa Bắc nhận, nhưng không hút.
Cười nhạt nói: "Là nhà cũ đổi chủ mấy năm trước trong nhà, lão nhân gia trước khi qua đời vẫn luôn nhớ thương, tôi dù sao cũng phải nghĩ biện pháp thu hồi lại, miễn cho thanh minh thắp hương cũng không có mặt mũi.”
Nói đến nhà cũ Hoán Hoa Khê, Đồ Triều biết tình huống thế nào.
Bừng tỉnh đại ngộ.
“Vậy, lát nữa em cũng đi theo, anh, bây giờ em vẫn có chút sức ảnh hưởng ở đây.”
Đồ Triều nhướng mày, dương dương đắc ý.
Ký Hòa Bắc liếc anh ta một cái, không nói gì.
Ngón tay linh hoạt khoan thai tự đắc xoay điếu xì gà cháy lập lòe.
Đồ Triều trong nháy mắt hiểu được, đây là ý tứ không cần người khác nhúng tay.
“Cũng đúng, anh lợi hại như vậy hẳn không cần dùng em, hắc hắc.”
"Tiểu Vương" lấy cớ bị bệnh viện gọi đi lúc này đang ở quán bar cùng người ta uống rượu chơi bài.
“Ba đánh một, nếu không các người đi đi.”
“Nổ - - nổ!”
“Hắc, tôi cũng có nổ.”
Thấy rõ ràng, báo đôi!”
“Trong huyên náo, cửa ghế lô bị đẩy ra.
Mấy người đàn ông đang chơi hăng say đồng loạt ngẩng đầu nhìn.
“Ôi anh Bắc, cuối cùng anh cũng nhớ tới em trai ngồi đây rồi.”
Người nói chuyện là một trong những ông chủ ở quán bar này.
Thanh âm vừa dứt, người đã đi lên kề vai sát cánh với người tới, hiển nhiên cực kỳ quen thuộc.
Người đàn ông được gọi là "anh Bắc " cao gầy, mày kiếm mắt tinh, sống mũi cao thẳng, ngũ quan thâm thúy, đường nét khuôn mặt rất sắc bén.
Nhìn có hơi lôi thôi lếch thếch, mặc một chiếc áo lót tùy ý có thể thấy được trên đường cái, đôi chân dài nghịch thiên bọc ở trong quần jean, lưu manh lại đẹp trai, cảm giác rất không dễ thân thiết. Chỉ nhìn bề ngoài, thậm chí không giống người cùng một thế giới với mấy anh chàng thời thượng trong phòng.
Nhưng, cảm giác tồn tại mười phần lại cho thấy thân phận của anh rất không tầm thường.
Lúc này một chiếc điện thoại di động hai ba vạn.
Phí vào mạng cũng phải mấy ngàn, đã có thể mua một tòa nhà ở vùng ngoại ô, nếu là người nền tảng không dày thì sẽ không dùng nổi.
“...... Người này là ai vậy, Tọa Sơn Điêu hạ người cũng đủ thấp......”
“Không quen, cũng không quen mắt.”
Sau khi bộ phim yakuza được công chiếu vào dịp tết âm lịch, bầu không khí xã hội lưu manh kết bái anh em nhanh chóng lan tràn, Đồ Triều còn đặt cho mình cái tên Tọa Sơn Điêu rất chọc cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người nhỏ giọng nói thầm tên là Chó Hoang và Mèo Rừng, là bạn bè cùng chơi của Đồ Triều.
Hai người chưa từng gặp Ký Hòa Bắc, nhưng nhãn lực lăn lộn trong xã hội cũng không thiếu.
Nếu không ngày nào đó bị người ta gõ côn chết ở dưới cột cầu nào cũng không biết kẻ thù là ai.
Hai người bọn họ câu được câu không rửa bài chờ Tọa Sơn Điêu giới thiệu, không kiêu ngạo như bình thường, há mồm đã mở miệng trêu chọc người.
Vương Phụng Tùng ở một bên cũng chủ động đứng lên, cười híp mắt gọi: "Anh Bắc.”
Sắc mặt Ký Hòa Bắc hơi có vẻ lãnh đạm ấm lên chút.
Anh khẽ gật đầu ý bảo: "Đàm phán xong chưa?”
Tùy tiện tìm một cái sô pha đơn ngồi xuống.
Vương Phụng Tùng: "Còn kém không nhiều lắm, cụ thể phải gặp chủ nhà rồi nói.”
Hai người nói hàm hàm hồ, ba người Đồ Triều nghe không hiểu, chờ hai người bọn họ nói xong, Đồ Triều mới mở miệng: "Anh Bắc, đây là Mèo Rừng, đây là Chó Hoang, là anh em kết bái với em.”
Tọa Sơn Điêu, tức Đồ Triều giới thiệu.
“Đây là anh Bắc, là anh cả lúc tôi đi học.”
Đồ Triều không đề cập rõ tên Ký Hòa Bắc.
Bọn họ lăn lộn như vậy, đều là anh này anh kia mà gọi, tên thật hay tuổi tác có đôi khi cũng không quan trọng, quan trọng là có thực lực và quyết đoán làm anh cả đầu lĩnh hay không. Tuy nói Ký Hòa Bắc và anh ta không giống nhau, không cùng làm hộp đêm, KTV, quán bar các loại sản nghiệp màu xám, hai người ở trên phương diện làm ăn cũng không có gì cùng xuất hiện.
Nhưng một ngày là em trai, cả đời là em trai.
Sự tàn nhẫn của Ký Hòa Bắc, Đồ Triều đã tận mắt chứng kiến.
Anh ta tính cả nhà rồi lại nhân gấp trăm lần, đứng ở trước Kỵ Hòa Bắc cũng không bày nổi mặt mày, huống chi, nếu so nhiều tiền trong túi thì anh ta có thúc ngựa cũng không theo kịp.
Thấy Đồ Triều trịnh trọng như vậy, Chó Hoang Mèo Rừng cũng rất cung kính kính chào một tiếng "Anh Bắc ".
Ký Hòa Bắc thản nhiên nhận.
Chó Hoang Mèo Rừng liếc nhau, thái độ càng thêm cung kính.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chủ động lấy lòng nói: "Anh Bắc, anh và Tùng Tử nói chủ nhà gì? Anh muốn thuê phòng sao? Nếu anh tạm thời không có chỗ thích hợp, ba anh em chúng em giúp anh tìm, phố lớn ngõ nhỏ Dung Thành không có chỗ nào em không biết.”
Đồ Triều chậc một tiếng.
Xem Kỵ Hòa Bắc là ai?
Làm được chức anh cả, leo lên tận trên đầu còn ở phòng thuê?
Cho dù muốn xem nhà, đó cũng là mua!
Đưa tay ra hiệu cho Mèo Rừng: "Còn cần các cậu tìm? Anh Bắc lớn lên ở Dung Thành.”
“Nhưng anh, anh đã khai phá lâu đài rồi, sao còn thiếu chỗ ở? Nếu tạm thời anh không có chỗ đặt chân thì tới nhà em đi.”
Nói xong, Đồ Triều cầm điếu xì gà châm lên, đưa cho Ký Hòa Bắc.
Tự lấy cho mình một cây nữa.
Ký Hòa Bắc nhận, nhưng không hút.
Cười nhạt nói: "Là nhà cũ đổi chủ mấy năm trước trong nhà, lão nhân gia trước khi qua đời vẫn luôn nhớ thương, tôi dù sao cũng phải nghĩ biện pháp thu hồi lại, miễn cho thanh minh thắp hương cũng không có mặt mũi.”
Nói đến nhà cũ Hoán Hoa Khê, Đồ Triều biết tình huống thế nào.
Bừng tỉnh đại ngộ.
“Vậy, lát nữa em cũng đi theo, anh, bây giờ em vẫn có chút sức ảnh hưởng ở đây.”
Đồ Triều nhướng mày, dương dương đắc ý.
Ký Hòa Bắc liếc anh ta một cái, không nói gì.
Ngón tay linh hoạt khoan thai tự đắc xoay điếu xì gà cháy lập lòe.
Đồ Triều trong nháy mắt hiểu được, đây là ý tứ không cần người khác nhúng tay.
“Cũng đúng, anh lợi hại như vậy hẳn không cần dùng em, hắc hắc.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro