[Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ

Đào Giòn

Tô Nhục Oa

2024-11-21 19:13:22

Ngày thường, công việc này đều là của Nguyên Đường.

Nguyên Đường vẫn ngồi đó, ngơ ngác, trong lòng suy nghĩ qua lại mấy lần.

Lời mẹ nói không khiến cô buồn, mà trái lại khiến tâm trạng cô trở nên hỗn loạn.

Cao trung, giấy báo nhập học, mùa vụ...

Đây rõ ràng là lúc cô mười lăm tuổi!

Triệu Hoán Đệ lại lẩm bẩm vài câu, vẫn là thúc giục Nguyên Đường mau dậy đi làm, lúa ngoài đồng còn chưa cấy xong, ngô và lạc thu hoạch mấy hôm trước cũng chưa phơi, còn nửa mẫu đậu nành chưa gặt... Nhà đã bận rộn cả năm, chỉ trông chờ vào mấy ngày này để thu hoạch. Nhà mình đâu có nhiều lao động như nhà khác, chỉ có mấy đứa nhỏ, chẳng đứa nào giúp được gì. Nguyên Đường có thể gánh cả một người lao động, sao có thể nằm mãi như thế?

"Mau dậy đi! Nấu cơm cho cả nhà, rồi ra đồng thay em trai con!"

Triệu Hoán Đệ bỏ lại câu nói đó rồi lại ra ngoài. Bà ta mượn được con bò của nhà khác để cày đất, không biết có phải vì trời quá nóng hay không mà con bò có vẻ uể oải, bà ta phải đến trạm chăn nuôi để tìm bác sĩ thú y mua thuốc về cho nó.

Sau khi mẹ rời đi, Nguyên Đường đứng dậy, nhìn mình trong chiếc gương đầu giường rất lâu.

Ở tuổi mười lăm, để thuận tiện làm việc nhà nên cô chỉ để tóc ngắn, để lộ ra khuôn mặt. Trong thời đại mà tiêu chuẩn cái đẹp đều ưa chuộng khuôn mặt tròn, thì cô lại có khuôn mặt trái xoan. Lúc này, trên gương mặt chưa phai hết nét ngây thơ, đôi lông mày đen nhánh nổi bật, trong đôi mắt trẻ trung như chứa một dòng nước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nguyên Đường ngẩn ngơ sờ lên mặt mình, cô gái mười lăm tuổi chưa bị cuộc sống mài mòn trong gương cũng theo động tác của cô mà sờ lên má...

Nguyên Đường kiềm chế trái tim đang đập mạnh, chạy vào nhà chính nhìn tờ lịch duy nhất trong nhà.

Trên đó ghi rõ ngày 2 tháng 7 năm 1988.

Cô đã trở về!

Trở về thời điểm mà tất cả còn có thể bắt đầu lại từ đầu!

Nguyên Đường để mặc cho nước mắt chảy xuống, thực tại mà cô từng hàng ngàn lần mơ ước, cuối cùng đã trở thành sự thật.

Cô khóc không lâu, không để ý đến tiếng cửa chính kêu cọt kẹt, mấy đứa em đã vào nhà.

Nguyên Liễu và Nguyên Cần năm nay mười hai tuổi, hai đứa là song sinh, trông chúng rất giống nhau nhưng chiều cao lại khác biệt. Nguyên Liễu cao hơn Nguyên Cần nửa cái đầu, hai đứa mặc những bộ quần áo cũ khác nhau, tóc tai rối bù, tay còn cầm nửa rổ cỏ lợn.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ

Số ký tự: 0