[Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ
Đào Giòn
Tô Nhục Oa
2024-11-21 19:13:22
Chúng đứng ở cửa, Nguyên Cần nắm tay em út Nguyên Lương, vừa vào nhà Nguyên Lương đã kêu lên.
"Chị ơi chị ơi! Em đói chết mất! Chị ơi, em muốn ăn thịt!"
Cậu ta là con út trong nhà, dù thiếu ai cũng không thiếu phần cậu ta, hơn nữa cậu ta và mấy anh chị em có sự chênh lệch tuổi tác càng khiến cậu ta trở thành bảo bối trong nhà.
Chẳng hạn như bây giờ, vừa vào nhà là cậu ta đã chạy thẳng vào nhà chính lục lọi tủ. Từ lúc vào đến lúc ra chưa đầy một phút, cậu ta đã cầm trong tay mấy cái bánh đào.
Nguyên Lương không nhường ai cả, nhét hai cái bánh vào miệng mình trước, trên tay thì cầm những cái còn lại, lẩm bẩm đòi Nguyên Đường mau nấu cơm cho mình ăn.
Nguyên Liễu và Nguyên Cần sớm đã biết lý do chị cả buồn bã, lúc vào nhà, Nguyên Cần còn ngó chị mấy lần, thấy Nguyên Đường đang khóc thì có chút lúng túng.
Nguyên Liễu kéo tay cô bé một cái, cả hai đứa đều im lặng, đứng cúi đầu trong nhà chính.
Nhìn mấy đứa em, lòng Nguyên Đường dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.
Cô vẫn nhớ chuyện xảy ra trước linh cữu, Nguyên Cần và Nguyên Liễu không hề tỏ ra ngạc nhiên về tờ giấy báo nhập học, ngay cả Nguyên Lương nhỏ tuổi nhất cũng biết!
Chúng đều biết, chỉ giấu mình cô.
Trái tim vừa bình tĩnh lại của Nguyên Đường, giờ đây như bị chia thành hai nửa, một nửa đang cháy rực, thiêu đốt khiến cô muốn phun ra cơn thịnh nộ từ trong lồng ngực, một nửa lại lạnh lẽo, lạnh đến mức nếu có thể chọn lựa, cô không muốn nhìn thấy mấy người trước mặt này nữa.
Cô là chị cả, cô đã sớm biết việc này có ý nghĩa gì.
Từ khi cô có trí nhớ, mẹ cô đã liên tục nhắc nhở rằng cô là chị cả trong nhà, là chỗ dựa cho em trai em gái. Khi ba mẹ vắng nhà, cô chính là người có quyền lực nhất trong nhà, em trai em gái đều phải dựa vào cô.
Lúc còn nhỏ, Nguyên Đường thật sự tin vào những lời đó, cảm thấy mình không còn nhỏ bé nữa, mà là chỗ dựa của em trai em gái, là nơi nương tựa khi ba mẹ mệt mỏi.
Lúc hơn ba tuổi, cô đã có thể loạng choạng giúp Triệu Hoán Đệ chăm sóc Nguyên Cần và Nguyên Liễu mới sinh.
Năm tuổi, cô đã biết cho lợn ăn, đứng lên ghế nấu cơm.
Tám tuổi, cô đã có thể xuống đồng, làm việc không nhiều nhưng cũng gánh được nửa phần của một người lao động.
Mười tuổi...
Nguyên Đường cười lạnh. Kể từ khi sinh ra cặp song sinh Nguyên Liễu và Nguyên Cần, Triệu Hoán Đệ không còn mang thai nữa, tính tình của bà ta cũng trở nên tệ hơn nhiều. Bà ta luôn cảm thấy việc sinh đôi hai lần liên tiếp đã khiến cơ thể mình bị tổn thương.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Chị ơi chị ơi! Em đói chết mất! Chị ơi, em muốn ăn thịt!"
Cậu ta là con út trong nhà, dù thiếu ai cũng không thiếu phần cậu ta, hơn nữa cậu ta và mấy anh chị em có sự chênh lệch tuổi tác càng khiến cậu ta trở thành bảo bối trong nhà.
Chẳng hạn như bây giờ, vừa vào nhà là cậu ta đã chạy thẳng vào nhà chính lục lọi tủ. Từ lúc vào đến lúc ra chưa đầy một phút, cậu ta đã cầm trong tay mấy cái bánh đào.
Nguyên Lương không nhường ai cả, nhét hai cái bánh vào miệng mình trước, trên tay thì cầm những cái còn lại, lẩm bẩm đòi Nguyên Đường mau nấu cơm cho mình ăn.
Nguyên Liễu và Nguyên Cần sớm đã biết lý do chị cả buồn bã, lúc vào nhà, Nguyên Cần còn ngó chị mấy lần, thấy Nguyên Đường đang khóc thì có chút lúng túng.
Nguyên Liễu kéo tay cô bé một cái, cả hai đứa đều im lặng, đứng cúi đầu trong nhà chính.
Nhìn mấy đứa em, lòng Nguyên Đường dâng lên một cảm giác lạnh lẽo.
Cô vẫn nhớ chuyện xảy ra trước linh cữu, Nguyên Cần và Nguyên Liễu không hề tỏ ra ngạc nhiên về tờ giấy báo nhập học, ngay cả Nguyên Lương nhỏ tuổi nhất cũng biết!
Chúng đều biết, chỉ giấu mình cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trái tim vừa bình tĩnh lại của Nguyên Đường, giờ đây như bị chia thành hai nửa, một nửa đang cháy rực, thiêu đốt khiến cô muốn phun ra cơn thịnh nộ từ trong lồng ngực, một nửa lại lạnh lẽo, lạnh đến mức nếu có thể chọn lựa, cô không muốn nhìn thấy mấy người trước mặt này nữa.
Cô là chị cả, cô đã sớm biết việc này có ý nghĩa gì.
Từ khi cô có trí nhớ, mẹ cô đã liên tục nhắc nhở rằng cô là chị cả trong nhà, là chỗ dựa cho em trai em gái. Khi ba mẹ vắng nhà, cô chính là người có quyền lực nhất trong nhà, em trai em gái đều phải dựa vào cô.
Lúc còn nhỏ, Nguyên Đường thật sự tin vào những lời đó, cảm thấy mình không còn nhỏ bé nữa, mà là chỗ dựa của em trai em gái, là nơi nương tựa khi ba mẹ mệt mỏi.
Lúc hơn ba tuổi, cô đã có thể loạng choạng giúp Triệu Hoán Đệ chăm sóc Nguyên Cần và Nguyên Liễu mới sinh.
Năm tuổi, cô đã biết cho lợn ăn, đứng lên ghế nấu cơm.
Tám tuổi, cô đã có thể xuống đồng, làm việc không nhiều nhưng cũng gánh được nửa phần của một người lao động.
Mười tuổi...
Nguyên Đường cười lạnh. Kể từ khi sinh ra cặp song sinh Nguyên Liễu và Nguyên Cần, Triệu Hoán Đệ không còn mang thai nữa, tính tình của bà ta cũng trở nên tệ hơn nhiều. Bà ta luôn cảm thấy việc sinh đôi hai lần liên tiếp đã khiến cơ thể mình bị tổn thương.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro