[Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ
Đào Giòn
Tô Nhục Oa
2024-11-21 19:13:22
Nhà chỉ có mỗi Nguyên Đống là con trai thì làm sao mà yên tâm được!
Nhà ông Hà trong làng cũng chỉ có một cậu con trai. Đến năm mười lăm tuổi, cậu ta đi bơi thì bị chuột rút và chết đuối.
Chẳng bao lâu sau, ông Hà cũng qua đời.
Triệu Hoán Đệ rất sợ. Trong giấc mơ bà ta luôn nhìn thấy Nguyên Đống gặp chuyện gì đó. Bà ta chỉ còn ba đứa con gái, sau này bị người ta xì xào sau lưng nói rằng bà không có con trai nối dõi.
Vì vậy, khi Nguyên Đường mười tuổi, Triệu Hoán Đệ kiên quyết chống lại yêu cầu của đại đội bộ muốn bà ta đi triệt sản và vác cái bụng đang bầu của mình trốn vào núi.
Huyện Bạch là một thung lũng nhỏ, xung quanh là những ngọn núi lớn. Bà ta chui vào núi thì không ai có thể tìm thấy bà ta. Ba của Nguyên Đường cũng đi cùng, hai người đã quyết tâm phải có thêm một đứa con trai nữa.
Hai người lớn duy nhất trong nhà đều đã đi rồi. Khi đội kế hoạch hóa gia đình đến cũng không làm gì được, đại đội bộ muốn phạt cũng không tìm thấy người, chỉ có thể tạm thời dắt con bò của nhà bà ta đi giữ làm tin.
Nguyên Đường không thể diễn tả cảm xúc của mình.
Ca mẹ trốn đi, trước khi đi chỉ cho cô biết chỗ để lương thực trong nhà và dặn cô chăm sóc em trai em gái thật tốt.
Một đám người lạ đến nhà, nhìn cô như nhìn kẻ trộm, lục lọi khắp nơi hỏi ba mẹ cô đi đâu, rồi dắt con bò của nhà đi.
Em trai em gái chỉ biết rúc vào người cô mà khóc.
…
Năm mười tuổi, Nguyên Đường đã phải gánh vác cả gia đình trong suốt gần nửa năm ba mẹ trốn đi.
Khi Triệu Hoán Đệ cuối cùng cũng mãn nguyện ôm đứa con trai nhỏ trở về nhà, bà ta lần đầu tiên trong đời xoa đầu khen ngợi con gái lớn làm tốt nhưng lại không chú ý rằng Nguyên Đường đã gầy đến mức chẳng còn giống một đứa trẻ mười tuổi.
Nguyên Đường nhìn chằm chằm vào Nguyên Lương, người đang ăn ngấu nghiến trong phòng khách.
Kiếp trước, cô rốt cuộc đã nghĩ gì mà lại cho rằng ba mẹ yêu thương mình?
Có lẽ ánh mắt của Nguyên Đường quá sắc bén nên Nguyên Lương cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường của chị cả.
Cậu ta sợ chị cả định tranh phần bánh đào của mình, vội vàng nhét hết vào miệng, đến mức bị nghẹn đỏ cả mặt.
Nguyên Cần vội vàng đến vỗ lưng giúp cậu ta nhưng lại bị cậu ta đẩy ra.
Nguyên Liễu nhận thấy bầu không khí không ổn, cắn răng khuyên nhủ.
"Chị cả, chị xem em út đói quá rồi, ba với anh hai cũng chưa ăn gì. Chị đi nấu cơm đi, cả nhà không thể để bụng đói mãi được."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nhà ông Hà trong làng cũng chỉ có một cậu con trai. Đến năm mười lăm tuổi, cậu ta đi bơi thì bị chuột rút và chết đuối.
Chẳng bao lâu sau, ông Hà cũng qua đời.
Triệu Hoán Đệ rất sợ. Trong giấc mơ bà ta luôn nhìn thấy Nguyên Đống gặp chuyện gì đó. Bà ta chỉ còn ba đứa con gái, sau này bị người ta xì xào sau lưng nói rằng bà không có con trai nối dõi.
Vì vậy, khi Nguyên Đường mười tuổi, Triệu Hoán Đệ kiên quyết chống lại yêu cầu của đại đội bộ muốn bà ta đi triệt sản và vác cái bụng đang bầu của mình trốn vào núi.
Huyện Bạch là một thung lũng nhỏ, xung quanh là những ngọn núi lớn. Bà ta chui vào núi thì không ai có thể tìm thấy bà ta. Ba của Nguyên Đường cũng đi cùng, hai người đã quyết tâm phải có thêm một đứa con trai nữa.
Hai người lớn duy nhất trong nhà đều đã đi rồi. Khi đội kế hoạch hóa gia đình đến cũng không làm gì được, đại đội bộ muốn phạt cũng không tìm thấy người, chỉ có thể tạm thời dắt con bò của nhà bà ta đi giữ làm tin.
Nguyên Đường không thể diễn tả cảm xúc của mình.
Ca mẹ trốn đi, trước khi đi chỉ cho cô biết chỗ để lương thực trong nhà và dặn cô chăm sóc em trai em gái thật tốt.
Một đám người lạ đến nhà, nhìn cô như nhìn kẻ trộm, lục lọi khắp nơi hỏi ba mẹ cô đi đâu, rồi dắt con bò của nhà đi.
Em trai em gái chỉ biết rúc vào người cô mà khóc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…
Năm mười tuổi, Nguyên Đường đã phải gánh vác cả gia đình trong suốt gần nửa năm ba mẹ trốn đi.
Khi Triệu Hoán Đệ cuối cùng cũng mãn nguyện ôm đứa con trai nhỏ trở về nhà, bà ta lần đầu tiên trong đời xoa đầu khen ngợi con gái lớn làm tốt nhưng lại không chú ý rằng Nguyên Đường đã gầy đến mức chẳng còn giống một đứa trẻ mười tuổi.
Nguyên Đường nhìn chằm chằm vào Nguyên Lương, người đang ăn ngấu nghiến trong phòng khách.
Kiếp trước, cô rốt cuộc đã nghĩ gì mà lại cho rằng ba mẹ yêu thương mình?
Có lẽ ánh mắt của Nguyên Đường quá sắc bén nên Nguyên Lương cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường của chị cả.
Cậu ta sợ chị cả định tranh phần bánh đào của mình, vội vàng nhét hết vào miệng, đến mức bị nghẹn đỏ cả mặt.
Nguyên Cần vội vàng đến vỗ lưng giúp cậu ta nhưng lại bị cậu ta đẩy ra.
Nguyên Liễu nhận thấy bầu không khí không ổn, cắn răng khuyên nhủ.
"Chị cả, chị xem em út đói quá rồi, ba với anh hai cũng chưa ăn gì. Chị đi nấu cơm đi, cả nhà không thể để bụng đói mãi được."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro