[Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ
Đào Giòn
Tô Nhục Oa
2024-11-21 19:13:22
Nguyên Đường chuyển ánh mắt sang Nguyên Liễu.
Nguyên Liễu nhìn mà không biết phải làm sao.
"Chị... Chị nhìn gì vậy?"
Cô bé bất an vuốt tóc.
Nguyên Đường lắc đầu: "Chẳng nhìn gì cả."
Cô chỉ tò mò, kiếp trước, Nguyên Liễu và Nguyên Cần luôn tỏ ra là người có học thức trước mặt cô, còn Nguyên Lương thì luôn coi thường cô, nghĩ rằng nói chuyện với cô nhiều sẽ mất giá. Kiếp này nếu không có cô, liệu bọn họ sẽ thuận lợi hơn hay đi con đường khác so với kiếp trước?
Mặt trời buổi chiều đã không còn gay gắt nhưng cái nóng vẫn chưa tan.
Nguyên Đường bước vào phòng khách, suýt làm Nguyên Liễu kinh ngạc rớt hàm.
"Chị!"
Phòng khách là nơi ba mẹ ngủ, nhà có chút đồ gì tốt đều được giấu trong đó.
Ngoài Nguyên Lương có thể ra vào lục lọi bất cứ lúc nào, Nguyên Đống thỉnh thoảng có thể vào lấy chút đồ cần thiết thì còn mấy chị em cô bé thì cứ vào một lần là bị mắng một lần.
Triệu Hoán Đệ bên ngoài là người dễ chịu nhưng về nhà thì mắng chửi rất thậm tệ.
"Dạ dày chó không chứa nổi hai lạng dầu", "Ổ chó không để lại miếng bánh thừa", "Ăn ăn ăn, đồ đứa con gái chết tiệt tham ăn", "Sao không ăn luôn cả ba mẹ mày đi"...
Dù gan Nguyên Liễu có to nhưng sau khi bị mắng vài lần thì cô bé cũng không dám vào nữa.
Mà kể cả có vào, cũng không dám quang minh chính đại mà vào.
Cô bé liếc nhìn Nguyên Lương bên cạnh, thấy cậu ta mắt đảo lia lịa, không cần đoán cũng biết cậu ta đang tính chuyện gì, có khi sắp chạy đi mách lẻo rồi.
Nguyên Đường chẳng quan tâm, cô vào phòng lục lọi một hồi.
Cô tìm cái hộp sắt mà kiếp trước từng thấy một lần.
Cô nóng lòng muốn chạm vào tờ giấy quyết định số phận mình.
Chỉ tiếc là lục lọi cả buổi, vẫn không thấy cái hộp sắt đâu.
Nguyên Liễu bám lấy cửa không dám vào, chỉ thấy hôm nay chị cả như phát điên.
Nguyên Đường tìm mãi cũng chẳng còn sức.
Cô tiện tay lấy vài miếng bánh đào ăn.
Những chiếc bánh đào này đã để lâu, bị ẩm mềm ra nhưng dù là những chiếc bánh đào bị ẩm mềm thế này, kiếp trước cô cũng chưa từng được ba mẹ cho một miếng nào.
Nguyên Đường ăn vài miếng, rồi lấy thêm mấy miếng nữa.
Ngay khi Nguyên Liễu vừa thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng chị cả sắp đi nấu cơm, thì Nguyên Đường lại đi về phòng.
Nguyên Liễu đứng ngoài cửa sổ, giọng run run: "Chị... Bữa tối..."
Nguyên Đường kéo chăn trùm kín: "Không ăn."
Nguyên Liễu như muốn khóc, ai thèm quan tâm chị có ăn hay không, quan trọng là chúng tôi cần ăn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nguyên Liễu nhìn mà không biết phải làm sao.
"Chị... Chị nhìn gì vậy?"
Cô bé bất an vuốt tóc.
Nguyên Đường lắc đầu: "Chẳng nhìn gì cả."
Cô chỉ tò mò, kiếp trước, Nguyên Liễu và Nguyên Cần luôn tỏ ra là người có học thức trước mặt cô, còn Nguyên Lương thì luôn coi thường cô, nghĩ rằng nói chuyện với cô nhiều sẽ mất giá. Kiếp này nếu không có cô, liệu bọn họ sẽ thuận lợi hơn hay đi con đường khác so với kiếp trước?
Mặt trời buổi chiều đã không còn gay gắt nhưng cái nóng vẫn chưa tan.
Nguyên Đường bước vào phòng khách, suýt làm Nguyên Liễu kinh ngạc rớt hàm.
"Chị!"
Phòng khách là nơi ba mẹ ngủ, nhà có chút đồ gì tốt đều được giấu trong đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngoài Nguyên Lương có thể ra vào lục lọi bất cứ lúc nào, Nguyên Đống thỉnh thoảng có thể vào lấy chút đồ cần thiết thì còn mấy chị em cô bé thì cứ vào một lần là bị mắng một lần.
Triệu Hoán Đệ bên ngoài là người dễ chịu nhưng về nhà thì mắng chửi rất thậm tệ.
"Dạ dày chó không chứa nổi hai lạng dầu", "Ổ chó không để lại miếng bánh thừa", "Ăn ăn ăn, đồ đứa con gái chết tiệt tham ăn", "Sao không ăn luôn cả ba mẹ mày đi"...
Dù gan Nguyên Liễu có to nhưng sau khi bị mắng vài lần thì cô bé cũng không dám vào nữa.
Mà kể cả có vào, cũng không dám quang minh chính đại mà vào.
Cô bé liếc nhìn Nguyên Lương bên cạnh, thấy cậu ta mắt đảo lia lịa, không cần đoán cũng biết cậu ta đang tính chuyện gì, có khi sắp chạy đi mách lẻo rồi.
Nguyên Đường chẳng quan tâm, cô vào phòng lục lọi một hồi.
Cô tìm cái hộp sắt mà kiếp trước từng thấy một lần.
Cô nóng lòng muốn chạm vào tờ giấy quyết định số phận mình.
Chỉ tiếc là lục lọi cả buổi, vẫn không thấy cái hộp sắt đâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên Liễu bám lấy cửa không dám vào, chỉ thấy hôm nay chị cả như phát điên.
Nguyên Đường tìm mãi cũng chẳng còn sức.
Cô tiện tay lấy vài miếng bánh đào ăn.
Những chiếc bánh đào này đã để lâu, bị ẩm mềm ra nhưng dù là những chiếc bánh đào bị ẩm mềm thế này, kiếp trước cô cũng chưa từng được ba mẹ cho một miếng nào.
Nguyên Đường ăn vài miếng, rồi lấy thêm mấy miếng nữa.
Ngay khi Nguyên Liễu vừa thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng chị cả sắp đi nấu cơm, thì Nguyên Đường lại đi về phòng.
Nguyên Liễu đứng ngoài cửa sổ, giọng run run: "Chị... Bữa tối..."
Nguyên Đường kéo chăn trùm kín: "Không ăn."
Nguyên Liễu như muốn khóc, ai thèm quan tâm chị có ăn hay không, quan trọng là chúng tôi cần ăn.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro