[Thập Niên 90] Không Làm Trưởng Tỷ
Mì Somen
Tô Nhục Oa
2024-11-23 19:30:03
Hai người lôi kéo nói chuyện phiếm một lúc.
Nguyên Đường im lặng ăn xong bữa cơm.
Vừa mới đặt đũa xuống, Triệu Hoán Đệ liền gọi cô: “Đại Nha qua đây, làm sao mà lớn như vậy rồi còn không hiểu chuyện, thấy chị Yêu của con cũng không chào hỏi. Mẹ bình thường dạy con như thế nào, sợ hãi rụt rè cái gì chứ.”
Triệu Hoán Đệ giống như phụ huynh của nhiều nhà, thích nhất chính là ở trước mặt người quen quở mắng con cái.
Phảng phất như nói Nguyên Đường không ra gì, liền làm tăng lên sự thông minh cơ trí của bà ta vậy.
Nhưng mà hôm nay đã chú định hy vọng của bà ta thất bại rồi.
Nguyên Đường đứng dậy, câu đầu tiên chính là không cho bà ta mặt mũi.
“Chị Yêu, em không đi miền Nam đâu, chị đừng nghe lời của mẹ em, bà ấy không làm chủ được em đâu.”
Một hòn đá khuấy động ngàn sóng.
Triệu Hoán Đệ ngớ người một lát liền hét to: “Mày nói cái gì, con nha đầu này mày nói lại một lần nữa xem?”
Nguyên Đường tay trái đè chặt tay phải, thời điểm cô đối đầu với Triệu Hoán Đệ, vẫn không kiềm chế được mà run rẩy tay chân.
Nhưng mà cô rất kiên định, nói vô cùng chậm rãi: “Con nói con không đi miền Nam.”
Triệu Hoán Đệ vung tay lên muốn đánh, Nguyên Đường liền đứng tại chỗ, đưa mặt cho bà ta đánh.
Vương Mỹ Yêu không kịp suy nghĩ đi ra ngăn cản, suýt chút nữa bị Triệu Hoán Đệ cho một bạt tai.
“Thím à, thím đừng gấp, chúng ta từ từ nói!”
Chính cô ta còn không hiểu ra sao đâu, trước đó Triệu Hoán Đệ vỗ ngực cam đoan, còn cho rằng bà ta đã nói chuyện xong xuôi với người trong nhà rồi, làm sao bây giờ lại lật lọng như vậy?
Vương Mỹ Yêu gấp gáp muốn hỏi rõ nguyên nhân, Triệu Hoán Đệ lại không cho cô ta thời gian này.
Đại khái là bởi vì có người ngăn cản, nước mắt của Triệu Hoán Đệ nói đến là đến.
“Cháu xem bộ dạng này của nó, giống như thím muốn hại nó vậy, thím là đã làm ra việc khốn nạn gì, mới sinh ra quỷ đòi nợ thế này! Trước đó nói được được, người ta tới mày lại không muốn, mày đem ba mẹ mày thành con khỉ đúng không, hô hoán để cho mày chơi đùa à? Sớm biết mày là cái loại này, tao đã ném mày xuống sông chết chìm cho rồi…..”
Nguyên Đường nắm chặt nắm đấm: “Con chưa bao giờ đồng ý cả!”
Từ đầu tới cuối, cô đều không từ bỏ!
“Mày còn cãi lại à! Tao nuôi mày lớn như thế, mà mày báo đáp tao như vậy à? Tao nói một câu mày cãi ba câu! Tao ngược lại muốn hỏi mày, tao có chỗ nào có lỗi với mày, mà mày xem tao như kẻ thù vậy! Tao mang thai mười tháng sinh ra mày, mày lúc nhỏ bị bệnh tao đi cả đêm đưa mày lên huyện thành khám bệnh, ông trời ơi, mau đến mà xem, Triệu Hoán Đệ tao sao lại sinh ra cái thứ con bất hiếu như mày!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nguyên Đường im lặng ăn xong bữa cơm.
Vừa mới đặt đũa xuống, Triệu Hoán Đệ liền gọi cô: “Đại Nha qua đây, làm sao mà lớn như vậy rồi còn không hiểu chuyện, thấy chị Yêu của con cũng không chào hỏi. Mẹ bình thường dạy con như thế nào, sợ hãi rụt rè cái gì chứ.”
Triệu Hoán Đệ giống như phụ huynh của nhiều nhà, thích nhất chính là ở trước mặt người quen quở mắng con cái.
Phảng phất như nói Nguyên Đường không ra gì, liền làm tăng lên sự thông minh cơ trí của bà ta vậy.
Nhưng mà hôm nay đã chú định hy vọng của bà ta thất bại rồi.
Nguyên Đường đứng dậy, câu đầu tiên chính là không cho bà ta mặt mũi.
“Chị Yêu, em không đi miền Nam đâu, chị đừng nghe lời của mẹ em, bà ấy không làm chủ được em đâu.”
Một hòn đá khuấy động ngàn sóng.
Triệu Hoán Đệ ngớ người một lát liền hét to: “Mày nói cái gì, con nha đầu này mày nói lại một lần nữa xem?”
Nguyên Đường tay trái đè chặt tay phải, thời điểm cô đối đầu với Triệu Hoán Đệ, vẫn không kiềm chế được mà run rẩy tay chân.
Nhưng mà cô rất kiên định, nói vô cùng chậm rãi: “Con nói con không đi miền Nam.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Triệu Hoán Đệ vung tay lên muốn đánh, Nguyên Đường liền đứng tại chỗ, đưa mặt cho bà ta đánh.
Vương Mỹ Yêu không kịp suy nghĩ đi ra ngăn cản, suýt chút nữa bị Triệu Hoán Đệ cho một bạt tai.
“Thím à, thím đừng gấp, chúng ta từ từ nói!”
Chính cô ta còn không hiểu ra sao đâu, trước đó Triệu Hoán Đệ vỗ ngực cam đoan, còn cho rằng bà ta đã nói chuyện xong xuôi với người trong nhà rồi, làm sao bây giờ lại lật lọng như vậy?
Vương Mỹ Yêu gấp gáp muốn hỏi rõ nguyên nhân, Triệu Hoán Đệ lại không cho cô ta thời gian này.
Đại khái là bởi vì có người ngăn cản, nước mắt của Triệu Hoán Đệ nói đến là đến.
“Cháu xem bộ dạng này của nó, giống như thím muốn hại nó vậy, thím là đã làm ra việc khốn nạn gì, mới sinh ra quỷ đòi nợ thế này! Trước đó nói được được, người ta tới mày lại không muốn, mày đem ba mẹ mày thành con khỉ đúng không, hô hoán để cho mày chơi đùa à? Sớm biết mày là cái loại này, tao đã ném mày xuống sông chết chìm cho rồi…..”
Nguyên Đường nắm chặt nắm đấm: “Con chưa bao giờ đồng ý cả!”
Từ đầu tới cuối, cô đều không từ bỏ!
“Mày còn cãi lại à! Tao nuôi mày lớn như thế, mà mày báo đáp tao như vậy à? Tao nói một câu mày cãi ba câu! Tao ngược lại muốn hỏi mày, tao có chỗ nào có lỗi với mày, mà mày xem tao như kẻ thù vậy! Tao mang thai mười tháng sinh ra mày, mày lúc nhỏ bị bệnh tao đi cả đêm đưa mày lên huyện thành khám bệnh, ông trời ơi, mau đến mà xem, Triệu Hoán Đệ tao sao lại sinh ra cái thứ con bất hiếu như mày!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro